Thẩm An Nhiên nghiêng đầu nhìn anh, giống như một chú mèo nhỏ đang lấy lòng con người, Lệ Đình Phong vươn tay xoa tóc cô.
“Hiện tại em có muốn nuôi một chú mèo ở trong nhà của chúng ta hay không?”
“Có thể sao?” Tâm trạng của Thẩm An Nhiên đang chìm xuống, nghe Lệ Đình Phong nói vậy, hai mắt cô đột nhiên sáng lên, đôi đồng tử lém lỉnh ngọt ngào khiến cô trông thật trong sáng và ngây thơ, Lệ Đình Phong có thể tưởng tượng ra được hình ảnh ấm áp lúc cô bế con mèo.
“Đương nhiên có thể, chỉ cần em thích”
Từ trước đến giờ Thẩm An Nhiên rất thích những con thú cưng có lông xù, từ lâu cô đã muốn nuôi một con, nhưng mãi không có cơ hội, với lại nhìn thấy bộ dạng tỉ mỉ chau chuốt cả ngày của Lệ Đình Phong, trong lòng cô cũng đoán chừng có thể anh không thích, vì vậy cũng không bao giờ đề cập đến nó.
“Nhưng nuôi mèo sẽ rụng lông, anh thật sự không để bụng sao?”
Lệ Đình Phong bỗng chốc nghẹn ngào: “Không để bụng, lông mèo có người dọn”
“Vậy được”
Lệ Đình Phong định bụng ngày mai sẽ cho người đi chợ †hú cưng mang một con mèo về, còn Thẩm An Nhiên lúc này đã nằm xuống giường đắp chăn bông kín mít.
Giải quyết xong một đống chuyện, bây giờ cô buồn ngủ quá, nhìn thời gian lúc này cũng đã gần hai giờ rồi.
Cô khẽ khàn giọng, lúng túng nói: “Tên của mèo sẽ là Niên Quả, Niên Quả có cá, Tuệ An bình an có Kim Hải Thanh..”
Lệ Đình Phong nhìn vẻ mặt mệt mỏi của cô thì có chút đau lòng, anh đứng bên giường, muốn lên giường ôm cô ngủ nhưng anh không dám, bởi vì Thẩm An Nhiên chưa bảo anh lên giường.
Thẩm An Nhiên nhìn đèn vẫn chưa tắt, trong phòng không có tiếng động, trong một lúc cô hoang mang không biết Lệ Đình Phong định làm cái gì nữa, cô hé mắt nhìn Lệ Đình Phong vẫn đứng bên cạnh giường, uể oải hỏi một câu: “Sao anh vẫn còn chưa ngủ?”
“Em không bảo anh lên giường”
Thẩm An Nhiên gần như bật cười, ban đầu muốn bảo anh ngủ trên sô pha, nhưng chiếc sô pha quá nhỏ và cứng, nghĩ đến vết thương trên người Lệ Đình Phong, cuối cùng cũng không đành lòng.
Cô vén một góc chăn bông lên: “Lên đây ngủ đi.”
Trên khuôn mặt của Lệ Đình Phong tràn đầy vui mừng, như một chút husky vui vẻ lên giường đắp chăn, được voi đòi tiên mà ôm Thẩm An Nhiên vào lòng.
Cơ thể của Thẩm An Nhiên rất lạnh, hơn nữa cô vốn đã rất buồn ngủ, bây giờ còn được Lệ Đình Phong ấm áp ôm vào lòng, cô thuận thế rụt vào trong vòng tay anh không muốn động đậy.
“Mà em nói trước, cần phạt vẫn phải phạt, đợi anh khỏe hơn thì phải quỳ gối trên bàn giặt” Thẩm An Nhiên bày ra vẻ mặt giận dữ, nhưng cô không hề biết rằng, cô trông giống hệt một con mèo sữa nhỏ vừa mới mọc chân trong mắt Lệ Đình Phong.
“Nhưng mà nhà mình không có bàn giặt.”
Thẩm An Nhiên nghiêm túc suy nghĩ một lúc: “Vậy thì mua sầu riêng về… thôi bỏ đi, mùi của sầu riêng quá nặng, hay là quỳ trên điều khiển từ xa đi, đến lúc đó mở sẵn một kênh, anh quỳ trên điều khiển và không được phép đổi kênh đó.”
“Được” Cũng không biết cô lấy những ý tưởng xấu xa này từ đâu ra.
Thẩm An Nhiên lật người lại, tựa mặt vào vòng tay của Lệ Đình Phong, lắng nghe tiếng tim đập mạnh mẽ trong lồng ngực anh rồi dần dần chìm vào giấc ngủ.