Sau khi Lê Đình Phong đặt cái thùng xuống dưới thì một mình Thẩm An Nhiên đã ăn hết rồi, ngồi ở vị trí trên, ngoan ngoãn uống canh móng heo cắn từng miếng một.
Trái lại Hạ Minh Nguyệt ngồi ở phía dưới cùng, cúi đầu, hai tay chống đầu gối khó chịu, như thể cô ta vừa bị bắt nạt, hai cái bát trước mặt cô ta đã đầy cơm.
Nhìn thấy Lê Đình Phong, đôi mắt đen và mông lung của Hạ Minh Nguyệt lóe lên sáng ngời: “Đình Phong, ăn cơm đi.”
Lệ Đình Phong gật đầu, rất tự nhiên mà ngồi ở bên cạnh Hạ Minh Nguyệt, cầm đũa lên nhìn một bàn đồ ăn cay, không biết nên gắp đĩa nào, anh nhíu mày nhìn về phía Thẩm An Nhiên đang ăn một cách say sưa, hoài nghi người phụ nữ này là cố ý.
Cả bàn “lộn xộn” đầy đủ các món ăn nhưng không có một món nào mà anh ưa thích cả.
Huống hồ… dạ dày của Thẩm An Nhiên không tốt, bình thường bác sĩ đã dặn dò phải ít ăn dầu mỡ ít ăn cay, đằng này cô thì ngược lại cái gì cũng ăn không bỏ cái nào.
Hạ Minh Nguyệt tâm tư không đặt tên bàn cơm, trong lúc cúi đầu ăn cơm ánh mắt liếc xéo qua hướng Thẩm An Nhiên bên kia, nhìn có chút hả hê.
Phải biết là Lê Đình Phong rất hà khắc đối với việc ăn uống, một bàn đồ ăn này của Thẩm An Nhiên không có một món nào có thể hợp khẩu vị của anh, xem ra là một chút cũng không hiểu anh ấy.
Sắc mặt của Lệ Đình Phong rất nặng nề, chính là biểu hiện của sự tức giận: “Lời dặn của bác sĩ em quên toàn bộ rồi sao? Dạ dày của em có thể ăn những thứ này sao?”
Lời của anh vừa nói ra không chỉ khiến cho Hạ Minh Nguyệt mà ngay cả Thẩm An Nhiên cũng có chút kinh ngạc, vốn tưởng rằng Lê Đình Phong sẽ nổi trận lôi đình giận dữ quát lớn khiển trách cô nấu những món ăn không hợp khẩu vị với anh vậy mà không nghĩ tới câu đầu tiên khi anh mở miệng lại là lo lắng cho dạ dày của cô không thể ăn những thứ này.
Thẩm An Nhiên dừng đũa, cười đầy ẩn ý: “Không thể ăn thì em làm làm cái gì?”
Nói xong cô còn nhiệt tình mời Hạ Minh Nguyệt, chĩa về phía trước mặt cô ta một bàn gan heo nói: “Cô Hạ cũng ăn đi, để mừng cô chuyển đến, tôi đã làm một đĩa gan heo xào cho cô để bồi bổ khí huyết, thân thể động một chút lại tụt huyết áp thiếu máu của cô rất thích hợp ăn loại này, ăn cái gì thì bổ cái đó, đợi hôm nào tôi lại đi mua một chút tiết heo và tiết vịt mỗi ngày làm thành súp cho cô.”
Sắc mặt của Hạ Minh Nguyệt hơi cứng lại, cô ta cắn chặt môi dưới, vẻ mặt khó chịu.
Thẩm An Nhiên vươn tay đem đĩa hoa bầu dục xào (món ăn được làm từ thân lợn hoặc dê) ở trước mặt chuyển qua trước mặt của Lê Đình Phong, vẻ mặt tươi cười: “Thận heo, ăn chỗ nào bố chỗ đó.”
Mặt ngoài nhìn như nịnh nọt, kì thực ngấm ngầm hại người.
Ngón tay của Hạ Minh Nguyệt có chút nắm chặt, nói khẽ: “Cô Thẩm, tôi biết rõ cô không hy vọng tôi chuyển vào… nhưng cô không cần phải đem đồ ăn vào thành như vậy để ứng phó người khác.”
Thẩm An Nhiên cười hỏi cô ta: “Tôi xào thành cái dạng gì rồi hả?”
Hạ Minh Nguyệt chỉ lên những loại đồ ăn trước mặt nói: “Những thức ăn này rất nhiều mỡ mùi vị rất nồng, tôi ngược lại thì không sao, chỉ là…”
Thẩm An Nhiên lẳng lặng nhìn cô ta, chờ cô ta nói xong câu tiếp theo.
Hạ Minh Nguyệt do dự một chút, lời nói nhỏ nhẹ giải thích: “Chỉ là Đình Phong không thích ăn, anh ấy thích những món ăn thanh đạm một chút, hơn nữa trong thức ăn nhất định không được cho rau thơm, bất kì nội tạng gì anh ấy cũng đều không thích, móng heo thì khỏi phải nói đến. Cô Thẩm nếu cần thì cứ nói tôi có thể ghi một phần những đồ ăn mà Đình Phong yêu thích và cấm kị”
Nói đến phần sau còn mang theo một chút khẩu vị khoe khoang, nụ cười trên khóe miệng của Thẩm An Nhiên lại càng sâu hơn, âm thanh chậm rãi hỏi: “Ý của cô Hạ là những đồ ăn hôm nay tôi làm không hợp khẩu vị của các người?”
Hạ Minh Nguyệt gật đầu “Ừ” một tiếng.
“Tôi biết rồi.” Thẩm An Nhiên nghe xong chỉ cười rồi lại tiếp tục múc thêm cho mình một bát canh móng heo nữa, một tay bưng một khay đồ ăn vứt vào thùng rác, động tác nhanh chóng nhanh nhẹn, rất nhanh một bàn đồ ăn đều không còn nữa.
Trên đầu ngón tay dính dầu, Thẩm An Nhiên giật lấy tờ giấy ăn chậm rãi lau những ngón tay mảnh khảnh của chính mình, động tác ưu nhã, từ trên cao nhìn xuống bao quát lấy khuôn mặt nhỏ nhắn đang tái nhợt của Hạ Minh Nguyệt.
“Nếu đồ ăn tôi làm đã không hợp khẩu vị của các người, vậy thì làm phiền cô tự mình làm, tôi tin tưởng cô Hạ nhất định có thể làm được một bàn đồ ăn thích hợp với khẩu vị của Lê Đình Phong.”