“Thẩm An Nhiên tối hôm qua cô ngủ có ngon không?” Hạ Minh Nguyệt nhìn như là đang quan tâm cô, thật ra trong đôi mắt âm u của cô ta chứa đầy mưu kế.
Khi Thẩm An Nhiên xuống lầu thì tạm dừng lại đứng cách Hạ Minh Nguyệt khoảng hai mét, hôm nay Hạ Minh Nguyệt mặc một chiếc áo voan có cổ áo khá thấp, cần cổ mảnh khảnh lộ ra bên ngoài, làn da trắng nõn có vài vết ửng đỏ, nhìn qua vô cùng chói mắt.
Dấu vết này rất khó khiến người ta không suy nghĩ theo hướng kia, xem ra tối hôm qua Lệ Đình Phong và Hạ Minh Nguyệt ngủ chung rất kịch liệt.
Tưởng tượng đến cảnh Lệ Đình Phong chạm vào Hạ Minh Nguyệt xong lại chạm vào cô, Thẩm An Nhiên lập tức cảm thấy ghê tởm.
Cô nén lại cảm giác phản cảm trong lòng, dường như không có việc gì nói: “Tôi ngủ rất ngon.
Lông mi Hạ Minh Nguyệt cụp xuống, dáng vẻ xin lỗi nói: “Tối hôm qua lúc tôi và Đình Phong trở về đã muộn rồi nên anh ấy đến phòng ngủ của tôi. ta tối hôm qua nhưng một chút cũng chưa ngủ ngon, liền sợ quấy rầy đến ngươi.”
Hóa ra đang khoe khoang với cô, khó trách đại trời lạnh như vậy chỉ mặc một chiếc áo mỏng manh còn lộ ra mảng lớn ở cổ, sợ người khác không nhìn được dấu vết trên cổ cô ta hay sao.
Thẩm An Nhiên cũng tức hộc máu như Hạ Minh Nguyệt nghĩ, cô hơi mỉm cười, cười Hạ Minh Nguyệt trẻ người non dạ, lẽ nào cô ta không biết dấu hôn trên cổ sẽ mất đi rất nhanh sao?
Cô lười nói thêm bất cứ thứ gì với Hạ Minh Nguyệt, cô đã cứu cô ta rất nhiều lần, chẳng lẽ còn phải nhắc nhở cô ta kêu cô ta đừng tìm đường chết sao?
Thẩm An Nhiên nhìn những dấu vết trên cô ta, nhíu mày, trong ánh mất tất cả đều là ghét bỏ:”Trước kia cảm thấy Lệ Đình Phong cầm tinh con chó, không nghĩ tới đúng là như vậy
“Thẩm An Nhiên cô mắng ai là
Tiếng chuông di động kịp thời cắt ngang câu nói của Hạ Minh Nguyệt, Thẩm An Nhiên nghe điện thoại trước mặt cô ta: “Xin chài… Ừ, đúng vậy… Vâng… Quẹo trái, ở cửa chờ một lát, một chút tôi sẽ di lay.”
Người giao hàng đã giao cơm tới, Thẩm An Nhiên không có tâm trạng để ý tới Hạ Minh Nguyệt, trực tiếp vòng qua người cô ta đi đến cánh cửa.
“Thẩm An Nhiên cô đứng lại!” Hạ Minh Nguyệt không chịu được khi thấy Thẩm An Nhiên làm lơ cô ta như vậy, hét lớn một tiếng, giơ tay ngăn lại đường đi của cô.
Thẩm An Nhiên dừng chân lại, đánh giá Hạ Minh Nguyệt từ trên xuống dưới, tò mò cô ta lấy dũng khí từ đâu ra mà dám ngăn cản cô: “Không diễn nữa?”
“Thẩm An Nhiên cô cho rằng cô vẫn là cô chủ nhà họ Thẩm sao? Cô có tin tôi sẽ kêu Lệ Đình Phong đuổi cô ra khỏi đây hay không.
Thẩm An Nhiên nghe xong câu nói của cô ta, lông mày vốn còn đang cau lúc này hơi giãn ra “Vậy cô tốt nhất kêu anh ấy đuổi tôi đi đi, sẵn tiện đuổi tôi khỏi vị trí bà Lệ này, như vậy cũng tiện cho việc nhường ngôi cho cô không phải sao?”
“Thẩm An Nhiên coi đang khoe với tôi sao?”
“Hạ Minh Nguyệt, so với việc cô lãng phí thời gian trên người tôi còn không bằng suy nghĩ cách để Lệ Đình Phong ly hôn với tôi, cũng để cho cô chuyển từ thân phận tình nhân lên chính thức. Đừng trách tôi không nhắc nhở cô, năm nay tình nhân cũng không dễ làm đầu, danh không chính ngôn không thuận sau này con của cô sinh ra vẫn là một đứa con hoang, mất mặt xấu hổ lắm.” Câu này của Thẩm An Nhiên thật sự là lời nói thật lòng, tuyệt đối không có ý tứ giễu cợt nào.
Cô thiếu điều ăn nói khép nép khom lưng cầu xin cô ta nhanh chóng mang theo Lê Đình Phong chạy xa thiệt là xa, đừng buông nhau ra tránh để gây họa cho người ta.
Hạ Minh Nguyệt chắc là ở chung với Lệ Đình Phong lâu rồi nên suy nghĩ cũng trở nên đen tối giống anh, nghi thần nghi quỷ, cho rằng lời hay ý đẹp của người khác đều là đang lừa gạt cô ta.
“Thẩm An Nhiên cô châm chọc mỉa mai tôi cái gì, cô cho rằng cô ngồi trên vị trí kia là có thể coi tôi trở thành tình nhân kẻ thứ ba thật sao? Lúc tôi và Đình Phong quen nhau cô còn không biết ở chỗ nào, cũng không nhìn xem trên mạng mắng cô như thế nào!”
Thẩm An Nhiên liếc cô ta, ưu điểm lớn nhất của Hạ Minh Nguyệt chính là giả dạng Ngây thơ vô hại. Hiện tại mất đi lớp ngụy trang này, dáng vẻ nóng giận của cô ta chẳng khác nào một đà điểu bị vặt lông, hung dữ xấu xí, còn đầu vẻ xinh đẹp ngày thường.
Thẩm An Nhiên càng thêm hoài nghi đôi mắt của Lệ Đình Phong có phải đã mù có chọn lọc rồi hay không, tại sao nhiều năm như vậy rồi cũng chưa thấy rõ bộ mặt thật của cô ta?
Thẩm An Nhiên suy nghĩ một chút rồi nói: “Trên mạng mắng tôi như thế nào tôi mặc kệ, nếu như cô giỏi thì khiến Lệ Đình Phong ký đơn ly hôn rồi đuổi tôi ra khỏi đây đi
Cô có thể sao? Chắc không thể rồi.
Những lời này của Thẩm An Nhiên tới tại của Hạ Minh Nguyệt chẳng khác nào là lời khiêu khích. Nếu như cô ta có thể khuyên Lệ Đình Phong ly hôn thì đã sớm ly hôn rồi, làm sao phải khổ sở đợi bốn năm trời!
Hạ Minh Nguyệt càng thêm căm hận Thẩm An Nhiên, cây đại thụ nhà họ Thẩm đã đổ, bây giờ Thẩm An Nhiên giống như một con chó nghèo túng. Cô không có vốn liếng gì để kiêu căng ngạo mạn mà còn dám ở chỗ này chế giễu cô ta.
“Nếu như cô còn có mặt mũi thì tự giác rời khỏi Đình Phong đi, hiện tại anh ấy không ly hôn với cô chẳng qua là coi cô như một công cụ tiết dục thôi, anh ấy chưa bao giờ yêu cô.”
Trái tim Thẩm An Nhiên khẽ nhỏi, khuôn mặt cô đanh lại.
Hạ Minh Nguyệt cười khiêu khích, tiếp tục nói: “Bất luận cô có nỗ lực bao nhiêu năm, người Đình Phong yêu vẫn luôn là tôi.”
Cô ta kể ra một tràng dài: “Anh ấy sẽ xem phim điện ảnh với tôi, sẽ ngồi xổm xuống tự tay cột dây giày cho tôi, sẽ tự mình nấu cháo cho tôi ăn, anh ấy nhớ rõ sinh nhật của tôi, hằng năm đều tỉ mỉ chọn lựa quà tặng cùng tôi trải qua sinh nhật, còn sẽ ở ta bên tại nói những lời âu yếm. Thẩm An Nhiên những chuyện này anh ấy đã làm với cô chưa?”
Cho dù anh chỉ làm một chuyện thì mấy năm trái tim đong đầy tình yêu này của Thẩm An Nhiên cũng sẽ không hóa thành tro tàn. Những thứ mà Hạ Minh Nguyệt nói tất cả đều là những khao khát của cô với Lệ Đình Phong.
Với Lệ Đình Phong đã cầm kẹo hồ lô dỗ cô kìa.
Thẩm An Nhiên im lặng mỉm cười, khỏe mắt lạnh lùng: “Cô nói Lệ Đình Phong yêu cô như thế, làm tất cả mọi chuyện vì cô như thế, nhưng chẳng phải anh ta vẫn chưa ly hôn với tôi sao, mà anh ta cũng không sống chung với cô. Hạ Minh Nguyệt, chỉcần một ngày anh ta không ly hôn với tôi, vậy thì cô vĩnh viễn là tình nhân không thể ra ngoài ánh sáng, đây là sự khác biệt giữa tôi và cô
Hiện giờ thứ mà Hạ Minh Nguyệt thống hận nhất chính là bị người khác chỉ trỏ nói cô ta là tình nhân: “Tôi mới không phải tình nhân, là cô chia rẽ chúng tôi!”
“Tôi chia rẽ các người sao?” Thẩm An Nhiên cười chế giễu, trong đôi mắt đen nhánh tỏa ra tia sáng lạnh: “Hạ Minh Nguyệt có cần tôi nhắc nhở cô chuyện bốn năm trước xảy ra giữa chúng ta không?”
Sắc mặt Hạ Minh Nguyệt trong phút chốc trắng bệch, cô ta mím chặt môi, cơ thể không kiềm được lui lại phía sau.
Thẩm An Nhiên từng bước ép sát: “Tôi ngồi lên vị trí này như thế nào trong lòng tôi và cô đều biết rõ ràng. Năm đó tại sao cô lại xảy ra tai nạn xe cộ trong lòng tôi và cô đều biết rõ ràng, cơ hội bồn năm trước tôi đã cho cô một lần, tự cô ném nó đi thì cũng đừng trách cứ ai.
“Còn nữa, tôi cũng không ngại nói thẳng với cô, tôi đã không còn hứng thú gì với Lệ Đình Phong, chúc đôi tình nhân chó má các người thiên trường địa cửu.” Thẩm An Nhiên thản nhiên mở miệng.
Hạ Minh Nguyệt cả giận nói: “Cô mắng ai đó!”
“Cô nghĩ đến người nào thì chính là người đó. Từ trước đến nay cô không chấp nhận được bị người khác ức hiếp, vốn dĩ nước giếng không phạm nước sông, nhưng Hạ Minh Nguyệt lại cứ khăng khẳng muốn trêu chọc cô.
“Hạ Minh Nguyệt có thời gian cô quấn lấy Lệ Đình Phong nhiều một chút, tốt nhất là ép khô anh ta luôn, như vậy tôi cũng có thể khỏe thân được chút”
Ngoài cửa đúng lúc truyền đến tiếng gõ cửa, hẳn là đã đưa cơm hộp tới. Thẩm An Nhiên lười nói chuyện với cô ta nữa, đang muốn rời đi thì Hạ Minh Nguyệt bỗng nhiên nhỏ giọng mắng.
“Thẩm An Nhiên, cô là thứ phá nhà phá của!”
Bước chân của Thẩm An Nhiên dừng lại.
Giọng nói chanh chua của Hạ Minh Nguyệt tiếp tục châm chọc nói: “Thẩm An Nhiên cô chính là thứ phá nhà phá của, kết hôn với Đình Phong bốn năm cô không vớt được gì cả còn chưa nói, cô còn dâng lên tất cả gia sản của nhà họ Thẩm. Đúng rồi, cô biết ba cô tại sao lại nhảy lầu tự sát không?”
Sắc mặt của Thẩm An Nhiên nháy mắt trở nên trắng bệch, cô siết chặt bàn tay ép buộc bản thân phải bình tĩnh lại, khàn giọng hỏi: “Tại sao?”
Hạ Minh Nguyệt nhấp môi nở một nụ cười âm độc: “Cũng không có gì, chẳng qua là đưa mấy tin tức sỉ nhục cô trên mạng cho bố cô xem mà thôi, nhân tiện cũng nói cho ông ta biết tin tức nhà họ Thẩm phá sản. Đây vốn cũng là sự thật mà, nào ngờ khả năng thừa nhận của bố cô kém như vậy, ông ta lại nhảy lầu trên đường đi tới phiên tòa thứ hai.”
Đôi mắt của Thẩm An Nhiên trợn to, đôi tay đặt hai bên đùi nắm chặt, đầu ngón tay nhéo vào lòng bàn tay cô cũng không hề hay biết.
Khuôn mặt của Hạ Minh Nguyệt dần dần trở nên vặn vẹo: “Thật là đáng tiếc, hình như bà của cô năm 7 chưa tới năm mười phải không. Vốn dĩ ông nay ta không cần chết, đáng tiếc lại thành vật hy sinh giữa cô và Lệ Đình Phong.”