Thẩm An Nhiên vô tri vô giác, lắng nghe những gì mà Lệ Đình Phong nói ở bên tai.
Về sau em muốn sinh bao nhiêu đứa đều được hết.
Cô lại nhớ tới lời nói kinh tởm vào ban ngày khi mà Lệ Đình Phong đưa Hạ Minh Nguyệt đến phòng bệnh của cô.
Thẩm An Nhiên lắc đầu, đôi mắt đã đỏ hoe nhìn thẳng ra ngoài cửa số, miệng cô ngập ngừng như muốn nói, trong cổ họng phát ra tiếng nghẹn ngào.
Trong lòng Lệ Đình Phong có chút hồi hộp, còn chưa kịp phản ứng lại, thì Thẩm An Nhiên đột nhiên gào lên rồi bật khóc.
Người sụp đố chỉ trong nháy mắt, Thẩm An Nhiên hung hăng đánh trả, Lệ Đình Phong vô tình bị cô đánh trúng vào cằm suýt chút nữa cắn vào lưỡi.
Đình Phong một tay ôm chặt lấy nửa người trên của Thẩm An Nhiên, tay kia nhanh chóng ấn vào cái chuông trên bức tường ở phía sau.
Lo lắng Thẩm An Nhiên sẽ lại làm tổn thương đến bản thân cô, anh nhanh chóng nắm lấy hai cổ tay cô, trói chặt cô vào trong lòng mình.
Anh chưa bao giờ dỗ bất cứ ai, ngay cả sự dịu dàng của anh đối với Hạ Minh Nguyệt cũng là chiếu lệ, bây giờ Thẩm An Nhiên đột nhiên phát điên như thế này, anh cảm thấy vô cùng lo lắng, không yên tâm.
Cũng may, khi nghe tiếng chuông y tá đã nhanh chóng chạy đến, cũng biết tình huống đang xảy ra nên đã mang theo thuốc an thần.
Thẩm An Nhiên toàn thân trở nên mềm nhũn sau khi tiêm thuốc an thần, cô ôm lấy bụng mình trong miệng kêu đau, cả người cô cuộn lại giống hệt như một con tôm, nước mắt rơi lã chã, không bao lâu liền ướt hết áo chỗ ngực của Lệ Đình Phong.
“Tại sao cô ấy lại hét đau?”
Vẻ mặt của cô y tá nhìn có vẻ không tốt cho lắm: “Cô ấy mới phá thai vào ban ngày vẫn chưa có bình phục lại tất nhiên sẽ rất đau”
Chuyện này rất là bình thường, nhưng tại sao một người vừa nãy vẫn còn đang ngủ ngon lại đột nhiên tỉnh dậy rồi hét lên?
Một y tá và một bác sĩ trong phòng không tự chủ mà chuyển ánh mắt sang nhìn Lệ Đình Phong, biểu cảm trong ánh mắt đó vô cùng thâm thúy không nói cũng hiểu, cứ như vừa rồi anh đã làm chuyện gì đó vô cùng ghê tởm vậy.
Thậm chí trong đầu còn hiện lên hình ảnh mà người đàn ông đó đang ngược đãi bệnh nhân ở trên giường.
Chữ “lại” này được sử dụng vô cùng khéo léo, Lệ Đình Phong muốn bỏ qua cũng không bỏ qua được.