Thẩm An Nhiên vô cùng ngại ngùng, cô cảm thấy vành tai mình nóng bừng.
Bạch Hải Châu bước tới bên cạnh cô, rất tự nhiên phụ họa nói: “Ừ, rất thích.”
Viện trưởng vừa nghe thấy vậy thì cười càng to hơn: “Không ngờ Bạch Hải Châu lại nghĩ thông suốt rồi, lần đầu tiên thích con gái, người này mà thông minh chút thì tốt rồi.”
Bạch Hải Châu nhíu mày, phụng phịu nói: “Tôi vốn đã thông minh”
Viện trưởng căn bản không để tâm tới lời nói của cậu ta, dẫu sao thì cũng là một kẻ ngốc nghếch.
Huống hồ, cho dù thật sự thích thì có thể làm gì, Thẩm An Nhiên là cô chủ đã kết hôn, có thể thích một kẻ ngốc như cậu ta sao? Thật là suy nghĩ viển vòng.
Thẩm An Nhiên vô tình ngước mắt nhìn thẳng vào đôi mắt nghiêm túc của Bạch Hải Châu, trong lòng cô bằng nhiên căng thẳng: “Anh… anh nhìn tôi làm gì?”
“Cô đã biết tên của tôi rồi, nhưng tôi vẫn không biết tên của cô
Thẩm An Nhiên thở phào, hóa ra chỉ là hỏi tên “Thẩm An Nhiên.
“Thẩm An Nhiên… Thẩm An Nhiên… Thẩm An Nhiên
Giọng nói của Bạch Hải Châu rất êm tai, khàn khàn đầy sức hút, khi gọi tên Thẩm An Nhiên giống như tiếng đàn cello du dương, khiến người ta rung động, tim đập rộn ràng.
Thẩm An Nhiên thầm mắng mình chẳng ra sao, lại bị giọng nói của một người đàn ông xa lạ quyền rũ, hơn nữa đối phương còn là một kẻ ngốc
Trí nhớ của Bạch Hải Châu không tốt, muốn nhớ một thứ phải mất rất lâu, cậu ta sợ quên mất tên của Thẩm An Nhiên nên đọc cả đoạn đường, cho tới khi thật sự khắc vào trong lòng cậu ta mới không đọc nữa.
Bạch Hải Châu biết mình ngốc, người trong cô nhi viện thường gọi anh là cậu ngốc, chê 1Q của cậu không cao. Cậu ta không dám quá lại gần Thẩm An Nhiên, rất sợ đối phương ghét bỏ anh ta, nhưng cũng không muốn cách cô quá xa, đi sát bên cạnh cô, nhìn góc nghiêng gương mặt cô.
Thẩm An Nhiên là người xinh đẹp nhất mà cậu ta từng gặp, hơn nữa tên của cô cũng rất hay.
Cậu theo bản năng mở miệng gọi cô một tiếng:
“An Nhiên.
Thẩm An Nhiên quay đầu, đây là tên mụ của cô, bình thường cũng chỉ có người gần gũi bên cạnh mới gọi cô như vậy. Lúc này nó lại được gọi ra từ miệng người đàn ông vừa mới quen này khiến cô có chút sững sờ.
Sau khi ngẩn người, trong lòng cô có chút cảm giác kỳ lạ, cảm giác quen thuộc trước đó càng lúc càng mạnh, rõ ràng cô chưa từng gặp Bạch Hải Châu nhưng tại sao lại cảm thấy cậu ta rất quen, giống như đã từng gặp cách đây rất lâu, rất lâu rồi.
Thẩm An Nhiên không hề bài xích cậu ta gọi mình thân mật như vậy: “Sao thế?”
Bạch Hải Châu có chút ngại ngùng, ngẩng đầu nhìn trời, khóe miệng cậu nửa cười nửa không: “Tôi có thể gọi cô là An Nhiên không?”
Thẩm An Nhiên cảm thấy buồn cười: “Không phải vừa rồi anh đã gọi rồi hay sao?”
“Tên của cô thật là hay” Bạch Hải Châu cười vui vẻ, sau khi quay lại cứ luôn bám quanh Thẩm An Nhiên, cậu không tiến tới quá gần, chỉ đứng ở chỗ cách cô không xa lắng lặng nhìn cô, ánh mắt đó giống như chú cún nhỏ bị bỏ rơi.
Thẩm An Nhiên chơi cùng lũ trẻ, nhất thời quên luôn bữa trưa, cộng thêm xung quanh toàn mùi ngấy của bơ khiến cô có chút buồn nôn, dạ dày cũng bắt đầu nhói đau.
Thẩm An Nhiên vội vã kéo khóa túi xách lục tìm bên trong, ngoại trừ chìa khóa, điện thoại, đồ trang điểm thì không còn gì khác, cô quên mang thuốc dạ dày đi rồi.
Ung thư dạ dày lúc phát tác sẽ luôn đau dai dàng, nghiêm trọng hơn có thể khiến người ta đau ngất đi, khả năng chịu đựng của Thẩm An Nhiên có tốt đến mấy cũng chịu không nổi cảm giác đau đớn ở dạ dày.
Sắc mặt cô trong nháy mắt đã trắng nhợt, Thẩm An Nhiên lảo đảo ngồi xuống, trong chớp mắt mỗi hồi lạnh đã đổ khắp người cô.
Vào giây phút cô ngồi xuống, Bạch Hải Châu vẫn luôn nhìn cô liền nhận ra vẻ khác lạ của cô, cậu lao tới: “Cô bị ốm rồi.”
Thẩm An Nhiên nhìn dáng vẻ sốt ruột của cậu ta, muốn cười nói rằng cô không sao, nhưng làm thế nào cũng không nói thành lời được.
Viện trưởng nghe thấy giọng nói của Bạch Hải Châu thì lập tức tới, thấy sắc mặt Thẩm An Nhiên trắng bệch, vã mồ hôi, mặt nhăn lại vì đau, bà ta cũng hoảng hốt: “Cô Nhiên, cô làm sao vậy?”
“Tôi không khỏe lắm, viện trưởng tôi phải đi trước đây.
Viện trưởng nhìn cô ôm chặt bụng, tưởng cô ăn đồ ăn bị đau bụng thì vội nói: “Cô đau tới mức thế này rồi, vẫn nên đi bệnh viện kiểm tra thì hơn, tôi đưa cô đi.”
Cô nhi viện rộng lớn vẫn cần viện trưởng trông nom, Thẩm An Nhiên ôm bụng nói: “Không cần đầu, là bệnh cũ thôi, tôi tự đi được.
Bạch Hải Châu nằm chặt cổ tay Thẩm An Nhiên, thái độ cố chấp nói: “Tôi đưa cô đi!”
“Không cần…
Thẩm An Nhiên đang định từ chối, viện trưởng ngắt lời cô: “Để Bạch Hải Châu đưa cô đi đi, tuy rằng IQ của cậu ấy không cao, nhưng kiến thức thông thường cậu ấy đều hiểu, cậu ấy đưa cô đi tôi cũng yên tâm, có người chăm sóc.
“Để tôi đi cùng cô, nếu không tôi sẽ bám theo cô. Bạch Hải Châu giương mắt nhìn chăm chăm Thẩm An Nhiên, giống như một chú chó sói,
Thẩm An Nhiên bị cậu ta nhìn đến mức tim cô đập càng nhanh hơn, nhất thời không lên tiếng.
Viện trưởng nói: “Cô đau thế này rồi chắc chắn không lái xe được, ở bên ngoài bắt xe đến bệnh viện thành phố cũng không xa. Bạch Hải Châu có thể tìm được, bình thường lũ trẻ trong cô nhi viện bị ốm đều là cậu ấy bế đi”
Nghe thấy tới bệnh viện thành phố, Thẩm An Nhiên lúc này mới thoải mái, tới chỗ Tần Minh có thuốc, cô tiện thể cũng kiểm tra luôn tại sao gần đây lúc nào cũng thấy thèm ngủ, khó chịu buồn nôn, ung thư dạ dày không có những triệu chứng này.
“Được.” Thẩm An Nhiên không lay chuyển được sự kiên trì của viện trưởng, hơn nữa bên cạnh còn có Bạch Hải Châu cứng đầu.
Viện trưởng đưa hai người ra cổng, gọi một chiếc xe, dặn dò Bạch Hải Châu nhiều lần chăm sóc tốt cho Thẩm An Nhiên, Bạch Hải Châu ngoan ngoãn gật đầu.
Cúi người lên xe, Bạch Hải Châu hỏi: “Đau lắm sao?”
Thẩm An Nhiên đau tới mức không còn sức lực, yếu ớt dựa lên cửa xe, bệnh ung thư dạ dày này hỗ đau liền giống như con dao đâm thẳng vào người vậy, từ mũi phát ra một tiếng “ữ.
Bạch Hải Châu thấy cô khó chịu như vậy có chút luống cuống, hốc mắt cũng đỏ lên. Đến bệnh viện, cậu cũng không quan tâm Thẩm An Nhiên có đồng ý hay không, trực tiếp cúi người bế cô lên, chạy vào trong bệnh viện.
Cậu ta chạy rất nhanh, gió quẹt qua tóc của Thẩm An Nhiên, cậu ta ngửi thấy một mùi hương hoa nhài.
Sắc mặt Thẩm An Nhiên vốn đã trắng bệch, bị anh ta bể lên rồi chạy nhanh như vậy, cô sợ tới mức sắc mặt cũng sắp trở nên trắng bệch. Cô sợ bị rơi xuống dưới nên ôm chặt lấy vai Bạch Hải Châu, run rẩy nói: “Anh mau thả tôi xuống!”
Bạch Hải Châu vờ như không nghe thấy gì, chạy một mạch về phía bệnh viện, bảo vệ đứng ngoài cửa thấy anh bế một cô gái chạy vội vã như vậy, còn tưởng rằng cô bị bệnh sắp không qua khỏi.
“Có chuyện gì vậy?”
Bạch Hải Châu từ từ dừng bước chân: “Bụng cô ấy đau, khám bệnh.
Bảo vệ:”…”
“Không được chạy như vậy trong bệnh viện, ngộ nhỡ va phải người khác thì làm sao?” Bảo vệ nhắc nhở nói.
Thẩm An Nhiên cũng gật đầu: “Đúng, anh thả tôi xuống đi, tôi có thể đi.”
Người đàn ông bế cô co tay chặt hơn chút, nhìn
biểu cảm của anh không đồng ý lắm.
Thẩm An Nhiên nhíu mày: “Nếu anh không thả
tôi xuống thì tôi sẽ giận đó, sau này cũng không muốn nhìn thấy anh nữa. Vừa dứt lời, cô đã nhìn thấy sự sợ hãi căng
thắng trên mặt Bạch Hải Châu.
Bạch Hải Châu cẩn thận thả cô xuống, cúi đầu ở bên cạnh cô, giống như cậu bé mới lớn làm chuyện dại dột vậy.
Nhìn đầu tóc xóa tung đen nhánh của anh, Thẩm An Nhiên không nhịn nổi muốn sờ lên nó. Cổ ôm bụng, gọi điện thoại cho Tân Minh, nói với anh ta tình trạng hiện giờ của cô.
Tần Minh đang khám bệnh cho bệnh nhân, sau khi nghe xong tình trạng của Thẩm An Nhiên thì vội vã bảo người đưa thuốc cho cô, nhân tiện lấy số khoa phụ sản cho cô, bảo cô qua đó khám cụ thể trước.
Rất nhanh đã có kết quả khám, ngoài dự đoán của mọi người, Thẩm An Nhiên đã mang thai năm tuần.