Hợp Đồng Hôn Nhân: Tổng Tài Thú Tính Thật Khó Chiều!

Chương 43: Chương 43




Chiếc xe bắt đầu khởi hành. Trên đường đi, Hạ Thi Văn không nói câu nào, chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm khung cảnh ven đường. Xe đi hết từ đường lớn sang đến đường nhỏ rồi quẹo vào một con đường đồng không mông quạnh, xung quanh chỉ toàn là cây cỏ, một chiếc xe cũng rất hiếm thấy.

Có điều không ổn!

Cô quay người nhìn lên cửa kính chiếu hậu thì bắt gặp ánh mắt của tên taxi quay đi. Hừ! Nhìn vẻ mặt đó là biết hắn định làm gì rồi! Hạ Thi Văn cười khẩy một cái lạnh lùng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào gương chiếu hậu.

- Cô bé, có gì muốn hỏi sao?

Tên taxi nhìn ánh mắt lạnh lùng của Hạ Thi Văn mà mồm miệng trở nên lắp bắp, không biết nói gì hơn, tay cầm lái bắt đầu run run.

Con nhỏ này, hắn nghĩ cô ta cũng chỉ như mấy cô thiếu nữ khác thôi. Ai ngờ đâu, ánh mắt cô gái này tỏa ra lại mang lực vô cùng đáng sợ.

- Không có gì! Chỉ là không biết đây là con đường nào mà đẹp như vậy!

Hạ Thi Văn đổi mặt, nở nụ cười tươi rói, nói giọng vô cùng vui vẻ. tên lái xe thở phào, quả nhiên cũng chỉ như mấy con nhỏ khác, sắp bị ăn mà còn không biết!

- Rất đẹp phải không? Đây là đường tắt đó! Ở đây tôi có chai nước, chắc cô khát rồi, cầm lấy uống đi!

Nhận ra cô không có ý gì, hắn đổi giọng điệu, mắt cười tít lên, đưa cô chai nước trong đó có thuốc ngủ rồi tiếp tục lái xe.

Xem cô là con ngu? Hạ Thi Văn nhận lấy chai nước, mở ra, giả vờ đưa lên miệng uống một hớp, còn không quên nhìn vẻ mặt phấn khởi của tên taxi. Trong đó có thuốc!

Tên này lừa đảo thật quá kém chuyên nghiệp, chai nước khoáng bình thường màu trong suốt, còn chai nước này màu đã bị đục, chứng tỏ có người đã động tay cho thứ gì đó vào! Vậy mà còn muốn lừa cô?

Xe sắp quẹo vào một cái hẻm nhỏ thì lúc này, Hạ Thi Văn mới lại lên tiếng:

- Tôi vừa phát địa chỉ cho anh trai tôi, không biết chừng anh ấy đã theo đến đây rồi đó, tên khốn!

Cô vừa dứt lời, ở bốn phía khắp nơi, còi cảnh sát đã hú loạn lên khiến tên taxi hoang mang phanh gấp lại một cái làm cả người hắn đổ về phía trước, vừa định quay lại nhìn Hạ Thi Văn thì đã bị cô cầm chai nước có thuốc ngủ đút thẳng vào mồm hắn.

- Quên không có nói, anh tôi chính là cảnh sát! Từ từ mà cảm nhận đi nhé!

Thuốc phát huy tác dụng rất nhanh, chẳng mấy chốc hắn đã lăn ra ngủ. Hạ Thi Văn nhanh chóng đi ra khỏi xe, lúc này cảnh sát đã đứng sẵn xung quanh bao vây. Cô tiến đến gần một vị cảnh sát, không quên báo cáo:

- Anh cảnh sát, lúc nãy khi tôi vào xe đã để ý ảnh trên thẻ với người lái xe không giống nhau, các anh xác nhận lại đi!

Nghe theo lời cô, vị cảnh sát tiến lại gần mở cửa xe ra, nhìn kĩ khuôn mặt gã lái xe liền không khỏi ngạc nhiên, thấy hắn đã ngủ gục vào vô lăng. Quay qua nhìn cô gái nhỏ bé đang đứng đó. Người trông thật mảnh khảnh, dáng dấp nhỏ bé mà lại có thể một mình trị được tên biến thái đến cảnh sát cũng chưa làm sao bắt được.

Thú vị lắm!

Vu Ngạo Ân chỉnh lại trang phục, đội lại chiếc mũ cảnh sát vướng víu trên đầu. Hắn không ngờ hôm nay trốn ông già tiếp quản thử công việc, cải trang thành cảnh sát xuống đây chơi chút mà lại có thể gặp được một cô nàng cá tính như vậy. Cô như trộn lẫn giữa thiên thần và ác quỷ. Lúc thì dịu dàng, xinh đẹp làm mê đắm bao chàng trai, lúc lại xảo quyệt, nhanh nhạy như ác quỷ khiến bao nhiêu chàng trai cũng không thể thoát khỏi cái bẫy mà cô giăng ra!

Vu Ngạo Ân này nổi tiếng chơi bời, bạn gái và tiền của là hai thứ không bao giờ thiếu trong cuộc sống của hắn, không cần làm gì cũng tự có người dâng đến tận cửa. Dù là con của Thứ trưởng bộ công an, nhưng hắn lại không thích công việc này một chút nào! Trong giới công an, mọi người truyền tai nói với nhau rằng Vu thứ trưởng có thể quản lí tất cả mọi người, chỉ trừ Vu đại thiếu gia, quả thật không sai chút nào!

- Cô gái, cảm ơn cô rất nhiều! Đây là tên yêu râu xanh gần đây thường đi cưỡng hiếp các cô gái trẻ. Lúc nãy, cô thật sự quá lợi hại rồi!

- Không có gì, tiện tay diệt gian trừ bạo thôi! Nếu ở đây không còn chuyện gì khác thì giao cho các anh xử lí, tạm biệt!

Hạ Thi Văn không để những lời nói của hắn vào lòng, bây giờ cô chỉ muốn nhanh chóng về nhà nghỉ ngơi, dạo gần đây cô quá là mệt rồi!

- Chờ chút đã! Cho tôi số của cô được không? Dù sao cô vẫn phải đến đồn để giải trình. Hôm nay tôi nhìn cô khá mệt, để cô về nghỉ ngơi. Đưa tôi số, hôm nào tôi sẽ hẹn cô đến!

Vu Ngạo Ân chạy đến nắm cổ tay của cô, kéo cô xoay mặt về phía mình. Ánh mắt mê hoặc người của hắn đụng phải ánh mắt bồ câu trong sáng, thuần khiết của cô.

Chính ánh mắt này!

Ánh mắt mê hoặc này của Vu Ngạo Ân đã khiến biết bao cô gái đổ gục vào lòng hắn, hắn không tin Hạ Thi Văn lại có thể chống đỡ được!

- Anh cảnh sát, anh buông tay được rồi đó!

- A…xin lỗi, thất lễ rồi!

Vu Ngạo Ân hơi ngây ngẩn ra, cô vậy mà…

Hắn cau mày lại, nở nụ cười trái khoáy. Quả nhiên, cô gái này khác hẳn những cô gái khác! Hắn muốn cô!

- Số điện thoại thì khỏi cần đi, cũng không cần trình báo đâu, chuyện này không có gì to tát cả! Việc còn lại các anh giải quyết đi,, tôi đi trước đây!

Rồi cô đi mất.

- Vu thiếu gia, giờ sao ạ?

Các vị cảnh sát khác lúc nãy đứng xung quanh không dám phá hoại chuyện của Vu đại thiếu gia, nếu không các cậu cũng biết chắc mình sẽ gặp chuyện chẳng lành. Đợi đến khi Hạ Thi Văn rời đi rồi, vị cảnh sát trưởng mới dám lên tiếng.

- Hôm nay chơi chán rồi, chuyện còn lại là việc các anh! Tôi đi đây!

Nói rồi, cậu ta ném lại chiếc mũ cảnh sát cho vị cảnh sát trưởng kia rồi đi thẳng đến chỗ chiếc xe Ferrari LaFerrari Aperta đang chờ bên kia đường.

Vừa đi vừa nghĩ lại về cô gái lúc nãy. Mặc dù oanh oanh yến yến đậu quanh vị công tử này rất nhiều, nhưng cô gái nào cũng là muốn lấy lòng hắn, nên luôn làm nũng khiến hắn phát ngán. Giờ hắn lại gặp được Hạ Thi Văn, cô gái này khác hắn bọn họ, không quyến rũ cũng chẳng lấy lòng, cô gái như vậy, hắn có chắc!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.