Hợp Đồng Hôn Nhân: Tổng Tài Thú Tính Thật Khó Chiều!

Chương 46: Chương 46




Sau một buổi tối nghỉ ngơi thoải mái thì cuối cùng Hạ Thi Văn cũng trở lại cuộc sống bình thường.

Hôm nay, cô dậy sớm hơn thường ngày. Trang điểm, mặc một bộ váy trắng trễ vai dài đến đầu gối cùng với đôi giày cao gót màu trắng khiến trông cô đúng như một thiên thần dưới trần gian.

Ánh mắt bồ câu đen nhánh thuần khiết không vướng bụi bẩn trần gian kết hợp cùng dáng vẻ thanh lịch tạo nên sự hấp dẫn của Hạ Thi Văn.

Sau sự việc nguy hiểm vừa rồi, dáng người Hạ Thi Văn gầy lại càng gầy thêm. Nhưng không vì thế mà làm mất đi vẻ xinh đẹp vốn có, ngược lại còn khiến cô thêm phần quyến rũ.

Ông Andy hôm nay lại phụ trách chở cô đến công ty để tiếp tục việc đàm phán dở dang với Verne.

Nhìn thấy cô, ông Andy không nhịn được mà thở dài một tiếng. Hạ Thi Văn càng lớn càng xinh đẹp, vẻ đẹp của cô càng ngày càng giống Khúc phu nhân đã mất khiến ông không khỏi lo lắng.

Lỡ như người Khúc gia phát hiện ra thì sao?

Năm đó, Hạ lão gia vì bảo vệ cô mà đưa cô về đây. Nếu bây giờ người của Khúc gia phát hiện Hạ gia đang giữ cô, không phải sẽ có hiểu lầm sao?

Thế nhưng ông Andy lại không biết, vị đại thiếu gia của Khúc gia đã phát hiện ra sự thật này rồi!

Lên đến văn phòng chủ tịch, Hạ Thi Văn đã nhìn thấy Khúc Thiên Minh đang ngồi chiễm chệ trên ghế sofa, tay cầm một tờ báo.

- Hạ Thi Văn, em đến rồi?

Nhìn thấy cô, Khúc Thiên Minh không thể che giấu được ánh mắt dịu dàng của bản thân, nhìn cô nở một nụ cười ấm áp.

- Ông tôi đâu?

Hạ Thi Văn không quan tâm. Cô vừa vào đã phát hiện ông cô không ở trong văn phòng, vậy nên cô chỉ chăm chăm đi tìm ông mình.

- Hạ lão gia đang đi họp cổ đông rồi! Ông ấy bảo anh chờ em ở đây, sau đó em dẫn anh đến văn phòng của em để bàn bạc!

- Văn phòng…của tôi?

Mắt Hạ Thi Văn trợn tròn. Cô có mơ cũng không ngờ đến việc mình cũng được sắp xếp một văn phòng.

- Đúng vậy! Đi thôi nào!

Không kịp để cô định hình được việc gì đang diễn ra, Khúc Thiên Minh đã kéo tay cô đi ra khỏi văn phòng.

Đây là lần đầu tiên sau rất nhiều năm hắn lại được nắm lại đôi bàn tay của em gái mình. Vẫn là đôi bàn tay đó, nhưng cảm giác đã khác đi ít nhiều. Cô không chủ động vui vẻ cười siết chặt tay anh, bàn tay cô bây giờ cũng đã dài ra nhưng sự ấm áp, cảm giác mềm mại thì vẫn còn đó, không giảm đi chút nào!

Vị trợ lí chủ tịch dẫn hai người tới một gian phòng khá rộng ở cùng tầng với văn phòng chủ tịch.

Căn phòng này được trang trí đúng với tông màu của cô, màu trắng. Không những thế, đồ dùng ở đây và đồ dùng trong phòng ngủ của cô cũng tương tự nhau, khiến cho cô khi bước vào đây cảm giác như mình đang được ở nhà vậy!

- Phòng làm việc của em đẹp thật!

Lúc nãy chìm đắm trong không gian của căn phòng khiến Hạ Thi Văn không để ý đến việc Khúc Thiên Minh còn đang nắm tay mình.

Cô giật phắt tay ra, hành động này của cô khiến Khúc Thiên Minh cảm thấy có chút mất mát.

- Được rồi! Em không mời đối tác của mình ngồi xuống hả?

Khúc Thiên Minh biết mình cần phải từ từ với cô, bây giờ không thể vội vàng được! Sẽ khiến cô cảm thấy sợ hãi!

- Xin lỗi, đây là lần đầu tôi…

Hạ Thi Văn lúng túng.

- Không sao, từ từ anh sẽ chỉ cho em!

Khúc Thiên Minh ngồi xuống ghế sofa màu trắng, Hạ Thi Văn sau đó cũng ngồi xuống theo. Căn phòng này tông màu trái ngược lại hẳn với gian kia. Nếu phòng chủ tịch là tông màu tối u uất, giản dị thì phòng của Hạ Thi văn lại ngược lại.

Căn phòng đều sử dụng đồ nội thất sáng màu, mang cho người ta cảm giác chủ nhân là người vô cùng sang trọng, dễ gần.

Hạ Thi Văn lôi mấy tập tài liệu từ trong chiếc túi xách của mình, đưa cho Khúc Thiên Minh một tập, một tập cô giở ra, giọng trở về trạng thái chuyên nghiệp, nói:

- Khúc tổng, đây là lợi nhuận và điều kiện của công ty tôi, anh xem xem có chỗ nào tập đoàn các anh không hài lòng, chúng ta có thể….

- Nghe nói đợt trước em đi du lịch nước ngoài? Vui không?

Khúc Thiên Minh không để tâm đến lời Hạ Thi Văn vừa mới nói. Hắn chỉ quan tâm xem xem vết thương của cô đã khỏi hẳn chưa. Khuôn mặt lúc nãy còn đang có chút phấn khởi, vui mừng, giờ lại trở nên âu sầu hơn.

Hạ Thi Văn nghe thấy câu hỏi bỗng chốc run lên.

Vui không? Đương nhiên chuyện kinh khủng vậy xảy ra làm sao cô có thể vui cho được cơ chứ?

Chuyện đó trở thành nỗi ám ảnh của cô, khiến cô cảm thấy rất sợ hãi khi có người đụng vào người mình. Nhưng hình như lúc nãy, Khúc Thiên Minh nắm lấy tay cô kéo cô đi, cô lại không hề cảm thấy sợ hãi. Rốt cuộc cô làm sao vậy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.