Hợp Đồng Hôn Nhân: Tổng Tài Thú Tính Thật Khó Chiều!

Chương 81: Chương 81: Hợp đồng hôn nhân




“Tư Hạo Hiên, anh cũng biết là chúng ta đến với nhau vì lợi ích, vậy nên tôi có một vài yêu cầu, tôi sẽ thực hiện đúng theo những gì anh muốn, anh cũng phải thực hiện theo những điều tôi mong muốn!”

Hạ Thi Văn điều chỉnh lại trái tim vừa nãy đang đập thình thịch của mình, giọng nghiêm túc nói.

“Được, nói yêu cầu của em đi!”

Tư Hạo Hiên bình tĩnh đề nghị, giọng nói cũng không còn sự dịu dàng ban nãy ở trong cục dân chính nữa.

“Chỉ có 3 yêu cầu thôi.

Thứ nhất, anh phải hỗ trợ tập đoàn Hạ gia vực dậy, lần khủng hoảng này đang ảnh hưởng nghiêm trọng đến tập đoàn, vậy nên để đại cổ đông như anh xử lý việc này, chắc chắn không khó.”

“Được!”

Hắn đáp một tiếng, cô lại tiếp tục nói:

“Thứ hai, tôi sẽ không can thiệp vào việc anh có bạn gái ở bên ngoài, nhưng trước mặt ông, tôi mong anh vẫn sẽ diễn trọn vẹn vai của mình. Tôi sẽ chuyển đến nhà của anh, nhưng tôi hy vọng chúng ta vẫn ngủ riêng phòng.”

Lần này, hắn không đáp lại, cô cũng không để ý mấy, tiếp tục nói yêu cầu cuối cùng:

Điều cuối cùng, kết hôn là do tôi quyết định, vậy thì việc ly hôn….sẽ do anh quyết định!”

Lần này, không khí im lặng bao trùm một lúc lâu, mãi sau đó hắn mới lên tiếng, giọng còn có chút mất mát:

“Tôi đồng ý với các yêu cầu của em, bây giờ tôi nói điều kiện của tôi được chưa?”

Hạ Thi Văn khẽ gật đầu.

“Thứ nhất, tôi không mong chúng ta sẽ chia phòng ngủ, hầu như anh đều rất bận công việc, vì vậy nếu như bà anh vô tình đến kiểm tra phát hiện ra hai vợ chồng ngủ riêng phòng, hợp tác này coi như đi tong.”

Đương nhiên, đây chỉ là cái cớ của hắn mà thôi! Làm gì có cái chuyện đó chứ! Nhưng Hạ Thi Văn không hề biết gì, cô bất đắc dĩ gật đầu. Hắn cười nhẹ một cái, tiếp tục nói:

“Thứ hai, khi kết hôn với em thì tôi sẽ có trách nhiệm với em, sẽ không nuôi bạn gái khác ở bên ngoài, các buổi tiệc xã giao em cũng đều phải đi cùng tôi, không được rời ra nửa bước! Em yêu cầu chúng ta diễn kịch trước mặt ông em, vậy phía bà nội tôi cũng phải như vậy.”

Cô lại gật đầu một cái, khi hắn nói đến việc sẽ không nuôi bạn gái bên ngoài, trong lòng cô lại cảm thấy có chút vui vẻ. Tưởng chừng hắn còn có yêu cầu tiếp, nhưng mãi không thấy hắn lên tiếng, cô ngơ ngác quay lại hỏi:

“Hết rồi?”

“Ừm, chỉ có vậy thôi!”

Yêu cầu của hắn, cũng đơn giản quá rồi ha?

Nhưng cô cũng không quan tâm, như vậy càng tốt, xem ra cô có thể chung sống hòa bình với người này rồi!

Chiếc xe nhanh chóng về đến khu biệt thự của hắn.

Bước xuống xe, cô vô cùng ngỡ ngàng, cái biệt thự này, không giống cái lần trước cô đã đến!

Thiết kế khác nhau hoàn toàn, hai cái đều theo phong cách hiện đại, nhưng đây lại trông trẻ trung và đẹp hơn nhiều.

Là biệt thự hai tầng đều có ban công được lắp kính, còn có cầu thang xoáy ở bên ngoài, bể bơi ở dưới sân và còn được trồng rất nhiều hoa tulip ở vườn sau nhà. Ở tầng 1, ngay cạnh bể bơi, còn có một căn phòng nhỏ bằng gỗ rất xinh đẹp, cửa sổ đều được làm bằng kính trông mộc mạc nhưng cũng vẫn có nét hiện đại.

“Đây là…”

Cô kinh ngạc, kinh ngạc đến nỗi không thốt nên lời. Ngoài thiếu biển ra, đây thật sự giống như là nơi cô đã từng mơ ước!

“Thời gian gấp gáp, không thể tìm được ngôi nhà ven biển giống như em mơ ước, vậy nên anh mua tạm ngôi nhà này, thay bờ biển bằng bể bơi, còn lại mọi thứ đều giống như em yêu thích. Còn có cả căn nhà nhỏ em dành để thiết kế thời trang anh cũng đã để ở đây, đồ dùng để thiết kế ở trong đó cũng có đủ, đó là cấm địa thuộc về riêng em. Đây chính là nhà của chúng ta!”

Hắn đứng đằng sau cô, nhẹ nhàng lên tiếng, câu nói của hắn làm cô thật sự cảm động. Cô không ngờ, đó chỉ là ước mơ viển vông của cô, lại vẫn có người để ý đến nó, ghi nhớ nó để làm cho riêng cô.

“Tư Hạo Hiên, cảm ơn anh!”

Cô lấy tay gạt đi nước mắt đọng trên mi, giọng vui vẻ như đứa trẻ được tặng kẹo, vui sướng đột nhiên ập đến làm người ta khó cưỡng lại được!

“Hiện tại anh là chồng em, điều em đã muốn, anh đều có thể làm cho em, đừng nói cảm ơn!”

Hắn tiến tới sát lại gần cô, giọng nói ngày càng dịu dàng vô cùng.

“Vậy…vậy mong anh tuân thủ hợp đồng chúng ta đã nói, tôi lên xem phòng trước đây!”

Cô cố gắng chạy thật nhanh lên cầu thang, không hề quay đầu lại lấy một lần, chạy một mạch vào bên trong một căn phòng nhỏ tầng 2, đóng cửa lại, cô mới dám thở hắt ra những tiếng gấp gáp.

Cô sờ sờ lên khuôn mặt đang đỏ ửng của mình, thật nóng!

Cô lại đưa tay sờ vào tai, cũng thật nóng!

Câu nói và giọng điệu du dương như tiếng đàn của hắn cứ văng vẳng bên tai cô, một lần rồi lại một lần…

A, không được! Hạ Thi Văn, mày phải tỉnh táo lại!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.