Lần này không phải lần đầu Lục Diệp Bằng qua Thái Lan, nên anh rất rành đường xá nơi đây.Cũng may giờ này chỉ hơn 10 giờ,các siêu thị vẫn còn mở cửa.Anh nhanh chóng tiến vào một siêu thị gần nhất có thể.
Dáng vẻ anh đi vào đã thu hút vài cô nhân viên.Có một số cô còn vui vẻ hớn hở đi tới chào hỏi anh, mua gì? Nhưng ngược với thái độ của các cô gái thì anh lại trầm mặt,im lặng không quan tâm,anh cầm lấy một chiếc giỏ hàng rồi giả bộ đi xem các mặt hàng thức ăn.
Nhưng họ không biết thật ra anh đang rất mắc cỡ không dám mở miệng hỏi quầy “đồ dùng vệ sinh của phụ nữ” Đang nằm ở đâu.Đây là lần đầu tiên anh phải đi vào siêu thị mua những thứ này.Thật là xấu hổ.
Ánh mắt Lục Diệp Bằng đảo một vòng thì ngay lập tức anh đã thấy cái thứ anh cần tìm.Anh nhìn xung quanh,xem có ai không,liền rón rén bước tới thật nhanh.
Không ngờ khi anh đi tới thì lại bị choáng váng đến hoa mắt với một gian hàng đầy to lớn.Ở đây có quá nhiều,những loại khác nhau đủ màu sắc.Anh không biết cô gái của anh xài loại nào,màu gì.Cô cũng không ghi lại trong giấy để cho anh biết mà mua nữa.
Lục Diệp Bằng nhìn mãi,sau lưng bỗng lạnh toát.Dường như anh cảm giác có rất nhiều người đang nhìn anh với một ánh mắt dị hợm.Xem anh là kẻ bệnh hoạn,giờ này lại đi mua những thứ này.
Bất ngờ từ đầu có một cô nhân viên đi lại nhìn anh hỏi.
“ Anh muốn mua loại nào?”
Lục Diệp Bằng làm việc ở Thái Lan cũng đã lâu nên việc anh biết tiếng Thái cũng là chuyện bình thường.
Lục Diệp Bằng ngẩng đầu lên,ánh mắt tràn đầy kinh hãi.Loại nào,anh mà biết thì đâu có đứng đây lâu như vậy.
Cô nhân viên thấy anh có vẻ như không biết liền vui vẻ tư vấn cho anh.
“ Anh muốn mua ban ngày hay ban đêm,có cánh hay không có cánh.Tôi nghĩ anh đang mua cho mẹ hoặc cho em gái và cũng có thể cho bạn gái của anh.Người đó thích dùng loại nào?”
“ Tôi mua cho vợ của tôi!” Lục Diệp Bằng thấp giọng xuống trả lời.
Cô nhân viên mỉm cười.
“ Vậy anh có biết vợ anh thích dùng loại nào không?”
“ Tôi.....!”
“ Chị ơi!” Một giọng nói của một người con gái vang lên.
Lục Diệp Bằng định lên tiếng kêu cô nhân viên chọn giùm thì cô ấy lại bị một khách hàng gọi lại.
Là một cô gái.
Hình như cô ấy cũng giống anh,đi mua đồ dùng phụ nữ cho bản thân mình.Nhưng anh thì lại đi mua cho vợ.
Gương mặt anh sượng ngắt,muốn tìm cái chỗ nào đó để chui vào.Anh mắc cỡ ngại ngùng liền xoay đầu đi nhanh qua chỗ khác.Anh đứng vào một góc nhỏ theo dõi cô gái đó lấy những loại nào.
Vừa quan sát cô ấy,anh vừa chửi Lam Lam lầm bầm trong miệng.Cũng tại cô mà anh không dám đường đường chính ra mua một món hàng ở cái siêu thị nhỏ bé như thế này.Đường đường là một tổng giám đốc mà bây giờ không khác gì là kẻ trộm rình rập con gái nhà người ta đi mua đồ.Nếu lỡ chuyện này bị đồn ra bên ngoài thì anh còn mặt mũi nào để nhìn ai nữa đây.
Lục Diệp Bằng đợi một lúc sau thì cô gái đó cũng đã rời khỏi.Anh lập tức nhanh chóng,không cần suy nghĩ gì hết,anh lấy mỗi thứ một loại chất thành một rỗ rồi bước nhanh đi ra tính tiền.
Tất cả mọi người nhìn anh với ánh mắt đầy kinh ngạc.Nhiều người con cười trộm sau lưng anh.
Cô thu ngân lắp bắp mở miệng hỏi.
“ Anh lấy hết số này sao....? Nhiều lắm đấy!”
“ Tôi mua hết,cô mau tính tiền nhanh lên cho tôi” Lục Diệp Bằng lạnh lùng quả quyết.Anh không muốn ở lại nơi này một chút nào,khi ai cũng xem anh như một kẻ biến thái,các cô nhân viên ban đầu hãy nhìn trộm anh,không biết từ bao giờ cũng đã biến mất dạng.
Lục Diệp Bằng tính tiền xong vội vàng cầm chiếc túi thật lớn đi về khách sạn.
Lam Lam vẫn còn ngồi đợi anh trong phòng tắm,cô chờ anh đến nổi phải ngủ rụt xuống,đầu dựa vào bồn tắm.
Cho đến khi cô nghe được tiếng gõ cửa,cô chợt giựt mình tỉnh giấc.
“ Lam Lam! Anh mua về rồi nè!”Lục Diệp Bằng bên ngoài dịu dàng lên tiếng.
Lam Lam nhanh chân bước lại gần,khẽ mở cửa thò tay ra bên ngoài.
“ Anh đưa cho em” Cô gấp gáp.
Lục Diệp Bằng vừa đưa chiếc túi cho cô,vừa lợi dụng nắm lấy đôi tay trắng nõn của cô khẽ âu yếm.Chỉ mới mấy tiếng không gặp,anh lại thấy nhớ cô đến cồn cào.
Lam Lam vội vàng rút tay lại.
Cái tên này lại giở trò nữa rồi.
Chiếc túi được đưa vào lại khiến Lam Lam há hốc mồm ra kinh ngạc,nét mặt hốt hoảng hét lên.
“ Trời ơi! Lục Diệp Bằng,anh mua cái gì nhiều thế? Anh định mở tiệm tạp hoá sao?” Cô không tin người đàn ông này mua nhiều như vậy,không khác gì ở siêu thị có bao nhiêu thì anh đã mua hết bao nhiêu đó.
Lục Diệp Bằng đứng trước cửa ngẫm nghĩ.
“ Anh còn tưởng không đủ,tính mua thêm nữa đấy!”
“ Thôi cho em xin! Bao nhiêu đây em không biết đến bao giờ dùng hết nữa!” Lam Lam chửi thầm trong miệng,người đàn ông sao lần này lại ngốc đến thế.
Một lúc sau,Lam Lam cuối cùng đã chịu ra ngoài.Cô vừa mở cửa phòng tắm đi ra liền bị cánh tay to lớn của người đàn ông đang đứng ngay cửa ôm chầm lấy phía sau cô.
Lam Lam giựt mình,nghiên đầu nhìn anh hỏi.
“ Anh chưa ngủ sao?”
Lục Diệp Bằng khẽ cười rụt đầu vào cổ của cô,hít một mùi hương quen thuộc từ người con gái này.
“ Không có em,làm sao anh có thể ngủ được!”
Lam Lam nheo mắt,trong lòng hơi sợ sệt.Càng ngày anh và cô càng tiếp xúc với nhau gần hơn,thì trong lòng càng lại lo lắng.
Lục Diệp Bằng hôn lên tóc cô,giọng điệu hơi bực bội.
“ Anh rất khó chịu khi ngày phụ nữ của em lại tới vào lúc này!”
“ Này...!”
Lam Lam nghiêm nghị quay lại nhìn anh.
“ Không đến giờ này thì giờ nào tới“.Cô biết ý đồ của anh.Nhưng cô phải giả vờ xem như không hiểu anh đang nói những gì.
Lục Diệp Bằng xoa đầu Lam Lam,hôn lên trán cô,dịu dàng kéo cô lại chiếc giường đặt nhẹ cô nằm xuống.Anh bước tới tắt đèn rồi nằm xuống kéo cô vào lòng ôm chặt.
“ Lần này xem như anh xui xẻo,lần sau anh sẽ ăn cả vốn lẫn lời.....Còn bây giờ chúng ta ngủ đi,ngày mai anh dẫn em đến một nơi”
“ Nơi nào?” Lam Lam ôm chặt anh ngẩng đầu hỏi.
“ Ngày mai em sẽ biết.....Ngủ đi bảo bối!” Nói xong anh hôn nhẹ lên môi cô.
Lam Lam ngẩn người. Anh lại kêu cô bằng hai từ “ bảo bối“.Thật ra trong đầu người đàn ông này đang suy nghĩ những gì.Kế hoạch của anh phải chăng rất lớn và có thể cô chính là con cờ trong tay anh có đúng không?
*******
Buổi sáng hôm sau,trên trời bỗng nhiên đỗ một cơn mưa khá lớn,đường xá bị nước mưa làm cho hất tung lên đầy mặt đường.
Lam Lam chợt giựt mình thức dậy,phía bên giường lại trống chơn.Cô đưa mắt nhìn xung quanh.Anh không có trong phòng,không lẽ anh đi ra ngoài rồi sao?
Suy nghĩ trong đầu vào lúc này đột ngột vụt tắt khi hình ảnh và tiếng nước chảy trong phòng tắm liền hiện ra.Cô đảo mắt qua nhìn cánh cửa.
Vì đây là cánh cửa thông minh,có thể xuyên thấu,ở bên trong phòng tắm có một cái nút,do người bên trong phòng tắm muốn bật hay không thôi.Vì chỉ cần ấn cái nút đó thì lập tức tấm kính xuyên thấu sẽ lập tức hiện ra và người bên ngoài sẽ thấy người bên trong phòng tắm đang làm gì.
Lục Diệp Bằng không kiên nệ đã ấn mạnh cái nút đó khiến cho Lam Lam bây giờ đã thấy hết toàn bộ cơ thể anh.Lục Diệp Bằng ngửa mặt lên,những giọt nước đang từ từ chảy xuống yết hầu rồi đến vòm ngực cường tráng của anh.Đặt biệt những giọt nước ấy đang chảy xuống thấm lên người anh em to lớn của anh.
Lam Lam bên ngoài trợn mắt lên đầy kinh sợ,gương mặt đỏ như quả cà chua lập tức xoay mặt vào trong chăn trốn tránh.Cô không nghĩ mới sáng sớm,cái thứ quái quỷ đó của anh đã thức tỉnh.Cũng may cô đang tới tháng,không thì cô chắc đã bị anh ăn tươi nuốt sống từ ngày hôm qua luôn rồi.Cô vẫn còn nhớ một buổi sáng thức dậy đầy kinh hãi vào mấy ngày hôm trước.
Hành động của cô làm sao qua mắt được anh.Lục Diệp Bằng nhếch nhẹ đôi môi khẽ cười.Anh nhanh chóng tắm xong liền bước đi ra.
Trên người anh cũng như tối hôm qua chỉ quắn một chiếc khăn quanh eo,bước tới ngồi xuống giường gỡ nhẹ tấm chăn ra,rồi nói.
“ Dậy rồi!Sao không vào trong tắm chung với anh?” Giọng nói anh càng lúc càng biến thái trêu chọc cô liên tục.
Gương mặt Lam Lam đã đỏ bây giờ càng đỏ hơn,cô đưa tay đánh anh một cái rồi ngồi dậy nhìn anh bằng ánh mắt hình viên đạn,không nói gì với anh,nhanh chóng bước xuống giường đi vào trong phòng tắm.
“ Này....!” Lục Diệp Bằng đột ngột kêu cô lại “Hồi nãy anh cho em nhìn trộm anh tắm,bây giờ em cũng phải cho anh xem luôn chứ!”
Lam Lam cứng đờ,gương mặt như bị ai đó xịt keo,bàn tay vịn ngay cửa phòng tắm cũng run rẩy theo.Lấy lại bình tĩnh,cô lườm liếc hét vào mặt anh.
“ Anh đi chết đi,đồ không biết xấu hổ!”
Dứt lời,cô giậm chân bước nhanh vào trong đóng sập cánh cửa lại.Cô nhìn tới chiếc nút ấy thật muốn chửi tan nát cái khách sạn này,tại sao lại thiết kế ra được cái phòng này như vậy.Để cho cái tên đê tiện bên ngoài, lại khoe hàng một cách ngông cuồng như thế.
Lục Diệp Bằng không biết nên khóc hay cười trước hành động đáng yêu này của cô.Trái tim anh cũng theo đó mà rung lên từng nhịp.Anh thích sự e ngại hồn nhiên của cô bây giờ.Nhiều lúc anh suy nghĩ,có phải ông trời muốn bù đắp cho anh hay lại muốn trêu chọc anh.
Tại sao không cho anh gặp cô sớm hơn một chút?
Nếu khi đó người anh quen là cô mà không phải là Dương Tiểu Vy,có lẽ anh sẽ không buông tay.Gặp được cô sớm hơn,có khi cha của Tiểu An Nhiên cũng có thể là anh.
Lục Diệp Bằng suy ngẫm rồi lại cười khổ thở dài. Điều đó chắc khó lắm mới thành sự thật.
Anh mệt mỏi lắc đầu một giây sau liền đứng lên thay đồ chuẩn bị đưa cô xuống dưới ăn sáng,rồi dẫn cô tới một nơi.