Công ty không có Lục Diệp Bằng,mọi người trên dưới ai ai đều cũng thấy rất thoải mái. Trong lòng vui vẻ, vậy còn được về sớm không cần phải tăng ca.
Lam Lam vì vậy cũng được về sớm.
Chớp mắt đã 5 giờ chiều.Cuối cùng hôm nay Lam Lam cũng được về sớm, cô phải nhanh chóng chuồng lẹ,không thôi gã sếp ác ma đó lại bốc lột sức lao động của cô,thậm chí còn đòi chở cô về nhà nữa.
Cô đang chuẩn bị thu dọn đồ đạc thì bên ngoài bất ngờ vang lên tiếng gõ cửa.
Lam Lam giựt mình.
Suy nghĩ đầu tiên của cô là: Không lẽ anh đã về rồi, đừng nói người đứng ngoài cửa chính là anh.
Một sự ớn lạnh từ sống lưng nhanh chóng phủ lên. Cô có thể nghe thấy tiếng trái tim mình càng đập càng dữ dội.
Người bên ngoài nghe không có tiếng trả lời liền nhẹ nhàng mở cửa ra.
Lam Lam hoảng sợ chui thẳng xuống gầm bàn làm việc. Càng lúc cô càng cảm nhận tiếng bước chân đang tới gần.
Nhưng lúc này,thay vì giọng nói của chồng cô thì một giọng nói của người con gái trẻ trung liền vang lên
“Giám Đốc ơi! Chị chui xuống dưới làm gì vậy?” Tiếng nói cô thư ký vang lên.
Khi cô ấy bước vào phòng thì thật sự không thấy Lam Lam, nhưng ánh mắt cô ấy bèn nhìn thấy chiếc túi xách của Lam Lam vẫn còn đó.
Cô thư ký không suy nghĩ liền bước tới tìm kiếm vị Giám Đốc của mình.
Lam Lam bình tĩnh hí mắt lên nhìn. Thì ra là cô thư ký riêng của cô, vậy mà cô cứ tưởng....
Lam Lam đứng lên vuốt lồng ngực.
“Khả Hân.... Em làm chị hết hồn” Cô thư ký của cô chỉ mới 20 tuổi có một cái tên rất xinh đẹp Vương Khả Hân.
Lam Lam thẳng lưng, tiếp tục thu dọn đồ đạc của mình.
“Tổng Giám Đốc về công ty chưa? “ Cô buộc miệng hỏi.
Khả Hân vui vẻ, gương mặt sáng sủa nhanh chóng gật đầu.
“Về rồi ạ! Chị hay quá, Tổng Giám Đốc nhờ em vào nói với chị,chờ anh ấy về cùng.... Tổng Giám Đốc lấy đồ rồi xuống liền. “
“Sao..? “ Lam Lam như nghe sét đánh ngang tai, cô không tin nổi mình vừa nghe những gì.
Lam Lam hoảng hốt vội vàng thu dọn đồ lẹ tay lên vừa đi vừa nói.
“Tổng Giám Đốc,có hỏi nói chị thì nói chị về rồi! Đừng nói nhiều với anh ta“.
“ Giám Đốc ơi...! Đợi một chút”Khả Hân tái nhợt đuổi theo cô.
Lệnh của Tổng Giám Đốc giao cho cô là phải giữ vợ ngài ấy lại. Nếu ngài ấy xuống không thấy vợ mình đâu chắc ngày mai cô bị đuổi khỏi công ty luôn là cái chắc.
Lam Lam vừa bước ra ngoài liền đi tới cánh cửa thang máy, nhưng lúc này không ngờ chiếc thang máy chuyên dụng giành cho Tổng Giám Đốc bỗng chốc từ từ mở ra.
Cô biết ngoài anh ra thì không một ai đi thang máy đó.
Lam Lam vội quay đầu chạy thật nhanh vào cửa thoát hiểm.
Nhưng không ngờ vừa mở cửa ra. Lục Diệp Bằng đã thấy bóng dáng đang chạy trốn của cô. Anh lập tức lớn tiếng kêu tên cô.
“Lam Lam! Đứng lại! “
Nhưng Lam Lam lờ như không nghe, cô tiếp tục chạy trốn khỏi anh.
Khả Hân chạy ra gương mặt áy náy nhìn Lục Diệp Bằng.
“Tổng Giám Đốc!.... Tôi xin lỗi! “
Lục Diệp Bằng nhìn xung quanh rồi đi lại thang máy bấm xuống đuổi theo,lạnh lùng nói.
“Không phải lỗi của cô, chỉ là cô vợ tôi có một chút cứng đầu thôi!”
Dứt lời thang máy mở ra, anh lập tức đi xuống.
Khả Hân nhìn vào cánh cửa thang máy đã đóng. Không biết Giám Đốc của cô bị gì nữa,đã có một người chồng suốt ngày yêu thương nuông chiều chị ấy, tại sao chị ấy cứ luôn chống đối với Tổng Giám Đốc làm gì?
Để muốn được Tổng Giám Đốc để mắt đến không phải cô gái nào cũng được diễm phúc như chị ấy. Ngay cả cô cũng không dám mơ tưởng đến sẽ có một ngày Tổng Giám Đốc sẽ nhìn thẳng vào ánh mắt của cô để nói chuyện.
Từ lúc cô vào làm đây tới bây giờ,chưa bao giờ được Tổng Giám Đốc để mắt tới, ngay cả người khác Tổng Giám Đốc còn dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn họ nhưng chỉ có Giám Đốc của cô mới được anh ấy nhìn một cách yêu thương đến như thế. Có thể thấy Tổng Giám Đốc yêu chị ấy còn nhiều hơn là chị ấy yêu anh ấy.
Vì cơ thể Lam Lam không khỏe,vẫn còn đau ê ẩm,nhưng cô cũng cố gắng chạy nhanh xuống. Cô biết Lục Diệp Bằng đi thang máy nên cô đành đợi cho anh đi xuống trước.Đánh lạc hướng anh rồi. Cô mới có thể yên tâm mà ra về được.
Quả nhiên Lục Diệp Bằng đi xuống thì không hề thấy bóng dáng của cô. Ánh mắt anh chợt tối lướt nhìn xung quanh.
Lúc này Lam Lam đã đứng vào một góc nhìn thấy anh. Mái tóc dài của cô vì chạy mà đã rối bù, che đi đôi mắt. Lam Lam hít thở mệt mỏi.
Anh vẫn đứng đó, không hề di chuyển bước chân đi ra cửa. Dường như anh cảm nhận cô vẫn còn ở đâu đây.
Ngay lúc Lục Diệp Bằng đang quay đầu vào trong. Lam Lam đã nhanh chóng hít một hơi thật sâu phi thẳng ra cánh cửa lớn.
Nhưng thật không ngờ Lục Diệp Bằng lại tinh mắt, thấy một bóng dáng quen thuộc phản chiếu lên tấm kính ở khu vực nhân viên tiếp tân.
Anh lập tức quay đầu lại.
Đúng là cô.
“Lam Lam! “ Lục Diệp Bằng tức giận hét lớn tên cô.
Tiếng nói của anh không những làm cho cô phải giựt mình mà ngay cả những người xung quanh ở đó cũng phải hiếu kì nhìn anh và cô. Họ lại nghĩ hai vợ chồng này lại có chuyện gì nữa rồi.
Sắc mặt Lục Diệp Bằng đã khó coi, ánh mắt anh nằng nặc mùi sát khí có thể đâm thủng tấm lưng của cô.
Lam Lam dừng bước, nhưng chỉ vài giây sau. Cô lại cố lấy hết sức chạy thật nhanh ra ngoài, đón một chiếc xe taxi liền rời khỏi.
“Lam Lam.... Đứng lại! “ Lục Diệp Bằng tức giận muốn đuổi theo cũng không được.
Nhìn qua kính chiếu hậu, Lam Lam có thể thấy tên đàn ông đó không ngừng giận dữ. Chắc chắn trong lòng còn đang chửi thầm cô đủ thứ.
Anh là một giang thương hóng hách, tàn ác, chỉ biết ức hiếp cô.... Cho đáng đời anh.
Lam Lam chửi thầm trong lòng,cô thấy vẫn chưa đủ liền hạ cửa kính xuống quay đầu lại nhịn không được liền lè lưỡi ra chọc quê anh một lần nữa.
Thái độ của cô càng thêm chọc điên anh hơn.
“Được lắm! Cứ chờ đó... Anh đây sẽ dạy cho cưng biết thế nào là ‘Trứng chọi với đá’”.
Lục Diệp Bằng cong môi lên cười. Một nụ cười hiện rõ sự thâm độc trên gương mặt giá lạnh của anh.
*******
Lam Lam về tới nhà, sững sờ khi được nghe gia đình thông báo một chuyện rất quan trọng.
Hai tuần nữa anh trai cô sẽ đưa Tiểu Sơ về ra mắt gia đình,hình như có hơi sớm.Chắc có lẽ vì Tiểu Sơ đang mang thai nên gia đình cô mới gấp gáp đến như thế.Chuyện này dù sao cô đã suy nghĩ đến từ trước. Nhưng khi nghe tin chính tay người mẹ của mình nói ra cô khá bất ngờ.
Từ khi nào mẹ lại thay đổi, không phân biệt đối xử như lúc trước nữa vậy. Đừng nói vì đứa cháu sắp chào đời mà mẹ lại quay sang không khắc khe nữa.
Như vậy có phải bây giờ đến lúc cô nói ra sự thật luôn không?
Bây giờ Lục Diệp Bằng kêu cô về bên đó, cô cảm thấy cũng là một ý hay. Nếu như ba mẹ cũng đã thay đổi suy nghĩ thì cô chỉ trông chờ một mình anh.
Cô muốn trước khi kết thúc hợp đồng, cô muốn biết thật sự trong lòng anh có vị trí nào dành cho cô không? Vì có như vậy, cô mới dám nói ra thân thế của An Nhiên với anh. Cô muốn anh thật lòng yêu thương con bé chứ không phải là một sự trách nhiệm nào đó.
******
Tới đêm, sau khi Lam Lam ăn tối với cả nhà xong liền vội vàng lên lầu tắm rửa.Ở trong phòng tắm cô không ngừng suy nghĩ về anh.Cô không biết anh có đuổi theo cô về tới nhà không?
Vì từ tối đến giờ, cô không hề thấy bóng dáng của anh trước cửa nhà.
Tâm trạng Lam Lam có một chút hụt hẫng. Khi gặp mặt anh, cô lại thấy chán ghét muốn đuổi anh đi thật xa. Nhưng khi không có anh, cô cảm thấy trong lòng của mình thật trống trải, nỗi nhớ nhung lập tức ùa về.
Lam Lam nhớ về cuộc điện thoại tối hôm qua của Dương Tiểu Vy. Nếu không ở bên cạnh cô, có khi nào anh đang ở với cô ta không?
Hai người họ.....
Trong đầu Lam Lam nhảy lên một hình ảnh hai người ôm hôn nhau ngay tại nhà của cô vào ngày hôm trước.Lúc đó cô chỉ nhìn từ sau lưng của anh. Nên không thấy nét mặt anh lúc đó như thế nào? Là sự yêu thích hay là không thích. Nếu anh không thích cũng sẽ đẩy cô ta ra, nhưng lúc đó dường như anh không muốn đẩy cô ta ra thì phải.
Phải chăng anh vẫn còn yêu cô ta. Tối hôm qua, anh muốn cho cô ta nghe thấy có khi nào muốn chọc cô ta ghen lên không?
Nghĩ vậy,nước mắt của Lam Lam không biết từ lúc nào đã chảy xuống, những dòng nước nóng đang nhiễu xuống thân thể của cô nhưng dường như cô chỉ cảm nhận được sự giá lạnh đang từ từ lan vào tận trong trái tim của cô.
Lam Lam không ngừng gọi tên anh trong lòng. Cái tên vừa khiến cô đau đớn vừa làm cho cảm thấy rất hạnh phúc khi được ở bên cạnh anh.
Lam Lam tắm hơn một tiếng đồng hồ mới chịu bước ra ngoài. Nhưng nói đúng hơn là cô dành thời gian đó chỉ để khóc cho một mối tình không biết khi nào có sự hồi kết.
“Làm gì mà tắm lâu vậy? “
Lam Lam vừa bước ra ngoài chưa được hai giây thì trong phòng liền vang lên một giọng nói lạnh lùng của một người đàn ông phải khiến cô hét lên vì hoảng hốt.
“Á.” Lam Lam lập tức nhìn qua.
Là Lục Diệp Bằng..... Anh vào đây từ khi nào.
“Anh....Ưm..”
Cô chưa kịp lấy lại bình tĩnh thì không biết Lục Diệp Bằng đang lên cơn điên gì nữa.Anh vội vàng bước nhanh tới trước mặt cô, kéo cô lại rồi cúi đầu xuống cướp lấy đôi môi đang mở to của cô.
Mùi hương quen thuộc, đâu đó còn có mùi vị thuốc lá xộc thẳng lên hai cánh mũi của cô.
Ban đầu Lam Lam còn có một chút chống cự muốn đẩy anh ra. Nhưng kỉ thuật hôn của anh càng ngày càng lợi hại khiến cô bất chấp hùa theo anh. Cánh tay cô bất giác đưa lên ôm chặt lấy cổ anh, ngửa đầu ra nghênh đón từng đợt tấn công của anh.
Lục Diệp Bằng hôn cô mới biết cô vẫn còn tồn tại, mùi hương vị sữa tắm mà cô thường dùng lại khiến anh mê mẩn không muốn buông cô ra. Từ trước đến giờ anh là người có bệnh hơi sạch sẽ. Không muốn mùi hương của phụ nữ bám lên trên người anh......nhưng đối với Lam Lam thì khác. Anh muốn trên người anh có mùi hương của cô và ngược lại anh cũng muốn trên người cô cũng có hương thơm của anh.
Vì thế, anh luôn thích mùi sửa tắm của cô,để khi cô không có ở bên cạnh anh. Anh cũng cảm nhận được cô vẫn còn xung quanh đâu đó.