Hợp Đồng Lọ Lem Và Hai Chàng Hoàng Tử

Chương 12: Chương 12




Mọi người khó chịu nhíu mày nhưng cũng chả làm được gì, chỉ có nó chậm tiêu nên ko hiểu ẩn ý sâu sa của nhỏ lắm…

Ken bước đến gần nhỏ, miệng nhếch 1 nụ cười chói chang lấp lánh tiến về phía nhỏ Minio… anh cuối xuống sát mặt gần nhỏ…

- Cô nói đúng – anh rì rầm vào tai làm trái tim ả nhảy bùm bụp, mặt đỏ gay như mặt trời, cười gian phát ghét như tưởng Ken theo phe mình – Thế ra cô cũng biết điều này à? Thế nãy giờ cô đứng giới thiệu về bản thân mình à?

Ken dứt lời… mặt cô náng đỏ hơn lúc nãy, nhưng ko phải đỏ do ngượng mà là đỏ do tức giận…

- Anh…anh – Ả nhìn Ken tức bầm gan ko thốt được nên lời

Ken nhếch mép đáp lại nụ cười lúc nãy rồi quay đi ko thèm ngoảnh lại nhìn cái bổn mặt ngày càng đỏ tăng theo cấp độ của Minio… mọi người trong trường quay che miệng cười khoái chí trước phản kích của ken…

Ken bước đến gần nó…

- Cô chỉ cần chơi đùa và hát theo nhạc ca khúc lúc nãy chị biên tập đưa là xong – Ken rỉ tai nó

- Chỉ cần thế thôi àh? – Nó ngạc nhiên – Chỉ cần chơi đùa và hát thôi là được xóa 50% nợ thật sao- Nó hỏi lại

- Ừ – Ken cười gian xảo

Nó chạy ra chơi đùa và bắt đầu cất giọng trong trẻo mê lòng người khiến mọi người chìm đắm… lũ trẻ ùa ra chơi đùa với nó hồn nhiên, trông vào người khác có cảm tưởng mình đang lạc đến thiên đàng…

Ken ngẩng ngơ nhìn nó ko chớp mắt, mọi người nín thở theo dõi ko rời cho đến khi Need lên tiếng…

- Cắt…cắt.. Quá…quá…quá tuyệt – Need bức xúc

Nhờ nghe tiếng Need mọi người mới tỉnh mộng…

- Cô… cô thiệt sự là trước giờ chưa từng đứng ống kính sao? – Đạo diễn Need cầm tay nó cảm động nói, bệnh nghề nghiệp tái phát – Cô có muốn làm thần tượng ko – Need nắm tay chặt hơn hỏi dồn

- Hả???? – Nó khờ khạo ko hiểu cái mô tê gì, ko phải Ken nói chỉ là ra chơi đùa và hát cùng lũ trẻ sẽ được giảm nợ sao?

- Ko – Ken từ đâu đến kéo nó ra khỏi tay Need phẫn nộ… rồi kéo nó đi

- Ê…khoan…nè nè Ken – đạo diễn Need gọi với theo

- Hôm nay quay tới đây thôi, mai quay tiếp, tôi hơi mệt – Ken quay lại trừng mắt với đạo diễn Need tóe lửa

- Nhưng… – Need tính nói gì nhưng ngậm miệng khi bắt gặp ánh mắt “rực rỡ” đầy hàm ý của Ken “ Miễn lộn xộn”



- Nè nè – Nó bị Ken lôi đi, vùng vẫy la lên

Ken dừng bước xoay lại nhìn nó khó chịu…

- Sao? Cô muốn làm thần tượng hả? – Ken nheo nheo mắt nhìn nó bực dọc

- Ko…ko phải – Nó nhăn mặt thở hổn hển

- Thế nào? – Ken chau mày liếc xéo

- Nhưng…nhưng… tôi chưa thay đồ, làm sao tôi mặc thế này mà về … huk huk… huhuhuhu – Nó thấy thái độ thô bạo của Ken sợ hãi nói trách móc, khóc òa tội nghiệp

Ken nhìn lại nó mới hiểu, cuối mặt có vẻ hối lỗi, tay gãi gãi chiếc mũi hơi ngượng…

- Tôi… tôi xin lỗi mà…đừng khóc nữa – Ken vỗ về

- Huk..huk…huhuhu…hjk hjk – Nó quẹt má quẹt mặt giống hệt trẻ con nhõng nhẽo đáng yêu

Ken cụp đôi mắt nhìn nó ngây ngẩn, trong vô thức, anh ôm chầm lấy nó ko tự chủ… nó đang khóc bỗng ngưng hẳn, đôi mắt mở to hết cỡ trước hành động của Ken…

- Ơ…anh anh… – Nó lắp bắp khiến Ken chợt tỉnh

Anh vội đẩy nó ra quay mặt đi giấu giếm khuôn mặt đang đỏ lựng…

- Ai bảo cô khóc hoài, tôi an ủi cô thôi – Anh chàng chữa ngượng – Đi thôi – Anh mở xe bước lên giục nó

Nó cũng vội trèo lên theo…Chiếc xe chạy băng băng, nó đôi khi liếc trộm hắn, hắn cũng vờ vờ liếc nhìn nó… khi 2 ánh mắt chạm nhau thì bật ra, mặt 2 đứa chưng ra 2 trái cà chua, ko khí trong xe ngập ngừng cho đến khi về đến nhà nó…

- Cám ơn anh đã đưa về… – Nó vội mở cửa bước ra, cúi chào rồi chạy đi

Ken ngồi ngẩn ngơ nhìn theo cái bóng nó nhỏ nhắn chìm dần cuối con đường…



- Hik…nói với mẹ thế nào trong cái bộ dạng này đây – Nó rầu rĩ khóc thầm trong tâm trí khi bước vào nhà

…bộp…

Nó va phải cái gì đó khiến nó dội ra… xoa xoa cái mũi nó rủa thầm…

- Ko sao chứ – 1 giọng trầm trầm vang lên

Nó ngóc đầu dậy thì 1 bản mặt khó ưa đập vào mắt nó..

- Sao anh lại ở đây? – Nó nhăn mặt, phồng má chu mỏ hỏi Jun

Jun cười ko chịu được cái mặt của nó …

- Sao giờ này con mới về – mẹ nó từ phía sau đi tới hỏi – ăn mặt kiểu gì thế này

- Dạ…dạ…con đi Costplay với tụi con Rain – Nó cúi cúi mặt tìm ra 1 lí do hợp lí nhất

- Hừ, con bé này, hôm nay mày hẹn ăn tối với Jun mà quên à? – mẹ nó cau mày

- Gì chứ, con có nói sẽ đi đâu – nó xìu mặt, chu mỏ cãi

- Đi lên thay đồ rồi đi cùng Jun – mẹ nó phóng 1 tia nhìn theo đúng nghĩa “Nếu chưa muốn chết thì thi hành ngay”

Nó liều xiều lết lên phòng và mau chóng bước xuống trong chiếc váy áo búp bê đơn giản màu hồng nhạt, do được make up trước nên nó cũng chả tốn thời gian nhiều

- Sao ăn mặc thế – mama cau mày làu nhàu

- Ko sao thưa bác, cháu thấy rất xinh đấy ạ – Jun nhìn ngắm nó rồi quay sang nói với mẹ nó

- Thế à? Thế thì 2 đứa đi kẻo trễ – mẹ nó hài lòng với thằng con rể thúc giục 2 đứa ra xe

- Hjk!!! Người ta mới vừa về ko kịp cho nghỉ ngơi gì, cũng tại hắn, đồ khắc tinh… – nó làu bầu bực bội liếc xéo Jun 1 cái, đi ngang cố ý giẫm chân anh chàng 1 cái đau điếng

Jun lắc đầu theo nó ra xe, anh chàng lịch sự mở cửa xe cho nó… nó chẳng thèm đoái hoài trước 1 người lịch lãm mà hàng trăm cô gái ao ước được 1 cái nhìn cũng ko được, mà phồng mồm nguýt 1 cái dài leo lên xe



Jun cười khúc khích lái xe đi…

- Hôm nay trông cô xinh đấy, mỗi lần nhìn thấy cô lại trong 1 dáng vẻ khác làm tôi ngạc nhiên lắm – Jun liếc nhìn nó rồi cười nói

- Xì!!! Cám ơn – Nó phồng 2 má phúng phính đỏ hồng vì tức giận

Nhìn nó anh ko nhịn được cười, thế là ko cần phải giữ hình tượng, anh chàng phô bày hết cái nụ cười cực quyến rũ của 1 mỹ nam ko chút giấu diếm

- Cười gì chứ – nó nhăn nhó

- Xin…xin lỗi – Jun nhịn cười – Hình như cô ko được vui

- Còn phải hỏi sao, tui có nói sẽ đi ăn cùng anh đâu chưa, sao tự nhiên đến nhà tui

- Ngày mai cô phải đến công ty làm việc cho tôi rồi, cô ko muốn biết mình phải cần làm gì sao? – Jun trịnh trọng nói nhưng miệng vẫn cười rạng rỡ, càng chọc nó dỗi anh càng thấy thích thú

- Thì ngày mai tôi đến công ty anh nói là được rồi, cần gì phải thế này chứ, hứ – nó lè lưỡi trêu Jun, giận hờn ngúng ngẩy quay mặt đi

Jun chỉ cười, ko nói gì, vì nó nói đúng, cần gì thì mai lên công ty anh sẽ nói và phân phó cho nó, nhưng ko hiểu sao anh muốn gặp nó, ở bên cạnh nó anh thấy vui và có thể thoát khỏi lớp vỏ bộc lạnh lùng của mình vì nó vô hại

Cả 2 nói chuyện say sưa mà ko biết xe mình vừa lướt qua 1 chiếc BMW thể thao màu vàng…và 1 đôi mắt sắc như chim ưng rực lửa nóng giận…

Do ngồi ngẩn ngơ nhìn nó đến khi khuất dạng mà tâm trí vẫn hỗn độn với nhiều đấu tranh suy nghĩ mà anh chàng mới được chứng kiến cảnh nó vừa chia tay anh chàng xong đã ngồi nói chuyện “vui vẻ” với tên khác…

Siết chặt vô lăn, chiếc xe phóng vụt đi, để lại tiếng xe mãnh liệt và hàng nghìn con mắt đang ngoái lại nhìn theo bóng chiếc xe…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.