Nó nằm bất động trên giường, đôi mắt lờ mờ ko chút sức sống…Vậy là chỉ còn 2 ngày nữa là đến lễ đính hôn… sao nó lại ko cảm thấy hồi hộp như những cô dâu sắp lên xe hoa, mang trong lòng cứ mang 1 niểm ưu phiền hối tiếc… Đối với nó có lẽ cũng chẳng còn gì…2 ngày nữa… mọi thứ sẽ hết… Tình yêu nó chưa kịp nở đã tàn… còn gì nữa?…
…ring…ring…
Nhìn thoáng tên người gọi hiển thị trên màng hình, khóe mắt nó cụp xuống… mệt mỏi áp lên tai nghe…
- Jun?
- Boo, em đang làm gì vậy? Đã ăn trưa chưa?- Đầu dây bên kia truyền đến thanh âm trầm ấm dịu dàng
- Vẫn chưa, em ko thấy đói
- Ko đc, em thay đồ rồi xuống nhà đi, anh cho trợ lý Kim đến đón em
- Em biết rồi…
….
- Boo tiểu thư…Boo tiểu thư
- Vâng – nó ngồi trên xe mông lung chìm đắm trong suy nghĩ mà ko hay biết đã đến nơi…
- Đã tới, Giám đốc đang chờ cô…
- Cám ơn anh – nó gượng 1 nụ cười… Nhìn nó mà chính trợ lý Kim cũng cảm thấy chạnh lòng
Nó bước vào sảnh công ty, dường như ko khí khác lạ ko còn giống như trước nữa…vô cùng nặng nề… bước vào thang máy, nó cúi gầm mặt như thể muốn chôn cả mặt xuống đất, nhưng nó cũng ko phải kẻ điếc mà ko nghe đc những lời bàn tán xung quanh…
- Là cô ta đấy…
- Phải ko, đâu có xinh đẹp gì mà để 2 người đàn ông tuyệt hảo như vậy tranh giành chứ…
- Thật ko biết xấu hổ, còn dám vác mặt đến đây…
- Thật tội cho anh Ken, hôm qua báo đăng nói là anh ấy đến Bar uống rượu sinh ra ẩu đả, chắc nguyên nhân cũng vì con hồ ly kia…
Từng đợt…từng đợt xào xáo vang lên… những lời chỉ trích ko đau bằng việc Ken vì nó mà xảy ra chuyện… nó cũng ko thể giả mù khi mỗi ngày nhìn thấy hình ảnh ko hay của anh trên trang nhất mặt báo… Cắn đôi giọt nước mắt, nó nặng nề bước đi trước hàng trăm ánh mắt khinh miệt…
…
- Ồ!!! Ai thế này, là Boo tiểu thư phải ko?
Một giọng nói chua như chanh cắt ngang tâm tư, nó ngẩng dậy thì 1 dáng người quen quen đã lâu ko gặp kiêu kì đứng trước mặt nó…
- Thư kí, lạu ko gặp, chào cô – Nó gượng gạo 1 nụ cười lịch sự đáp chào
- Ko dám, tôi sao có thể so với cô mà chào hỏi
- Ý cô là…?
- Cô nghĩ mình giỏi lắm chứ gì, đc 2 chàng trai tài mạo song toàn yêu thì vênh váo lắm chứ gì, tôi đâu có bản lĩnh như cô – Ả cay nghiệt đâm chọc nó
- Tôi…tôi ko có
- Hừ, cô còn dám mặt dày tới đây còn dám nói ko có, nhờ cô mà mấy hôm trước có kịch hay xem, cô náo loạn vậy chưa đủ sao?… Hiện giờ giám đốc đang bận họp, ko tiện tiếp khách, mời cô về cho, ở đây ko ai hoang nghênh cô đâu – Máu ghen trong ả sôi trào, 1 hơi tổng sỉ vả nó ko thương tiếc, việc 2 chàng trai đỉnh đỉnh như Jun đại tổng và ken thiếu gia ẩu đả nhau vì 1 con nhóc như nó quả là 1 đòn chí mạng vào lòng tự trọng của phái nữ, nhất là kẻ ngạo mạn như cô ả
- Tôi…tôi… – Trước khí thái giận dữ của ả, nó cảm thấy nhỏ bé, nước mắt lưng tròng khóe mắt, từng lời như nhát búa bổ vào đầu nó khiến đầu óc choáng váng, phần vì nó cũng quá mệt mỏi bởi mấy ngày qua khóc quá nhiều
Chân nó run lên dường như muốn kiệt sức, đầu 1 mảng hỗn độn… nó gần như muốn ngã khụy xuống… Ngay khi nó đã ko còn chút sức phản kháng, từ phía sau 1 bàn tay đỡ lấy nó vững vàng… Gương mặt anh tuấn điểm vài phần đen như mây kéo thành giông bão… đôi mắt như 2 viên đạn lửa bắn thẳng đến người ả thư kí…
- Giám…giám đốc… – Ả bị 1 mắt anh bắn vào người lạnh toát, ánh mắt như dao sắt có thể chém chết người
- Cô nghĩ mình là ai mà dám lớn tiếng ở đây? – Anh gầm rít qua kẻ răng như muốn ăn tươi nuốt sống kẻ trước mặt
- Tôi…giám đốc, có chút hiểu lầm…
- Hiểu lầm? Boo là phu nhân tương lai của Dimon, đến hay đi cũng ko tới lượt nhân viên quèn như cô ý kiến… cô nghĩ mình là ai mà dám xua đuổi?
- Giám đốc… tôi…tôi
- Trợ lý Kim, giao cho anh xử lý, tìm 1 người tốt hôn – anh lạnh lùng bế lấy nó vào lòng bước đi ko thèm đếm xỉa đến ả mặt xanh từ tàu lá chuối đang thảm thiết cầu xin
…
- Boo, em ổn chứ? – Anh đặt nó xuống ghế, lo lắng nhìn sắc mặt nhợt nhạt của nó
- Ko sao, em muốn về nhà – Nó lặng đẩy tay Jun ra, mắt ngập sương nặng nề gượng 1 nụ cười…
Nhìn khuôn mặt nhỏ ko còn chút hồn nhiên như trước, chính lòng anh cũng đau quặn… Anh thật biết chính mình đã sai rồi, có phải dừng lại hay ko? Nhưng trái tim anh cho phép…
- Đc, anh đưa em đi ăn rồi chúng ta về
Nó chỉ vẻn vẹn gật 1 cái, như 1 cái xác ko hồn vô cảm xúc làm việc như lời anh nói … Biểu hiện đó càng khiến anh thấy bi thương nhiều hơn là vui mừng chiến thắng khi có đc nó…
…
…
…
Quán Bar Queen Night…
- Ken, đừng uống nữa – Min gằng lấy ky rượu trên tay anh
- Buông ra, cậu muốn ăn đấm àh? – Anh lờ mờ đôi mắt, khàn khàn giọng trầm đục lè nghè quát tháo
- Cậu… thật ko thể tin đc… Ngồi yên đây tôi lấy cho cậu ít thứ giải rượu – Minh bực dọc nhìn tên tiểu tử thất tình thảm hại, cũng ko nỡ đành lòng mắng **** thêm, bước đi đến quầy ba