Hợp Đồng Lọ Lem Và Hai Chàng Hoàng Tử

Chương 49: Chương 49




Trong khoảng khắc, tiếng xe chói óc cận kè… nó mỉm cười cùng tử thần nói lời vĩnh biệt thì… Từ phía sau… 1 đôi tay mạnh mẽ đẩy mạnh nó văng ra vệ đường… trong khoảng khắc mơ hồ… 1 tiếng thắng gấp vang lên tê óc như xé nát khoảng trời… khói bụi tung lên mù mịt như sương… “Rầm” 1 tiếng kinh hãi, 1 thân người bị hất mạnh văng lên thành 1 đường rơi xuống đất mạnh bạo… tất cả lại chìm vào im lặng đáng sợ….

- Kennnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnn – Nó ngây người nhìn cảnh tượng trước mắt… trái tim trong khoảng khắc 1 lần nữa cắt lìa, nó sợ hãi hét lên 1 tiếng kinh thiên….

………

……..

……



…2 năm sau…

Sân khấu ngập muôn ánh màu, phía dưới khán đài là những người cuồng nhiệt ko ngừng gào thét tên thần tượng… trên sân khấu MC bước ra cười rạng rỡ…

- Và bây giờ chúng ta cùng chào đón ca sĩ… Boooooooooo

Dứt lời, 1 trận la hét chói lói bao trùm cả ko gian… Mọi người ko ngừng gọi tên “ Boo…Boo…Boo”… Ánh đèn sân khấu vụt tắt, từ bóng tối… 1 giọng hát ngọt ngào cất lên rung động lòng người… 1 ánh đèn chiếu thẳng vào nơi phát ra chất giọng ngọt ngào đó… “Bùng” 1 tiếng ko gian như bị kiềm nén vỡ ra mạnh mẽ, đèn sân khấu đồng loạt sáng lên, 1 thân người nhỏ nhắn, xinh xắn tựa búp bê với nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt cất chất giọng thanh khiết chinh phục lòng người…

….



Mặc dù đã rời sân khấu, nhưng tiếng các Fan hâm mộ gọi tên nó vẫn ko dứng, như từng đợt sóng cuộn vang lên mạnh mẽ…



- Vất vả cho em rồi, Boo

- Ko có gì ạ, quản lý Hiro… Anh chuẩn bị chưa? Chúng ta về thôi… – Nó mỉm cười nhìn quản lý Hiro







Sân bay…

- Boo…Boo – Vừa thấy bóng dáng nhỏ nhắn của nó bước đến cửa soát vé… Mẹ nó ko kiềm chế đc hét lên vẫy tay như quạt gió về phía nó…

- Mẹ – nó thấy mama cũng ko thèm chú ý hình tượng mà quăng hết đồ đạt chạy vu về phía mama nó… – Mama… con nhớ mama quá – nó nũng nịu ôm lấy mama

- Con gái của mẹ… mẹ cũng nhớ con quá… – Bà sụt sịt ôm lấy đứa con gái bé bỏng của bà

- Nè nè, quên anh rồi sao? – Từ phía sau vang lên 1 giọng nói trầm ấm quen thuộc

Nó nhìn anh cười tủm tỉm ngượng ngùng nhảy phốc 1 cái ôm chầm lấy anh…

- Jun… làm sao quên anh đc chứ… hihihihi… – Nó cười nhìn anh trìu mến

- Chúc mừng chuyến lưu diễn của em thành công – Anh dịu dàng ôm nó cười hiền

- Thôi đc rồi, về nhà mà tâm sự, chúng ta đi thôi – mẹ nó nheo mắt trêu chọc

- Mẹ – Nó phụng phịu hờn dỗi bước ra xe…







Jun lái xe 1 mạch trở về nhà… Nó đã rời khỏi đây 3 tháng mà nhớ nhà kinh khủng, mỗi lần lưu diễn trở về, nó vẫn háo hức về nhà ko thôi…

- Hoan hô, về nhà rồi – Nó hưng phấn nhảy cuống xe ko quan tâm đến hình tượng mà vù vù bắn thẳng vào nhà, quăng lại mớ hành lý cho Jun và mama nó xử lý

- Con nhỏ này, con rể phiền con đem giúp vào – mẹ nó lắc đầu cười khổ

- Mẹ đừng khách sáo, người 1 nhà cả mà – Anh vui vẻ dở hành lý của nó mang vào nhà



- Con bé này, hành lí con vứt cho con rể mang vào như vậy mà coi đc àh? – mama nó vào đến cửa thấy nó đang lui hui cởi giày thì tranh thủ trách móc mấy câu

- mama àh, đừng luôn miệng kêu anh Jun là con rễ nữa, cuối tháng này ko phải anh ý cùng chị Hyo Rin kết hôn rồi, mẹ gọi như vậy nghe dễ hiểu lầm lắm nha – Nó phụng phịu lên ý kiến

- Có sao, Hyo Rin ko phải nhận mẹ là mẹ nuôi sao, vậy thì Jun cũng là con rễ mẹ rồi… – Mẹ nó phản bát

- Oak, ai vừa nhắc tới tên con phải ko – Từ trong nhà bếp, 1 dáng người nhỏ nhắn chạy vù ra góp vui – Aaaaaaaaaaaa……. Pé Booooooooooooooooooooo

- Aaaaaaaaaaaaaa… Chị Rinnnnnnnnnnnnnnnnnnn

Hai chị em nhảy lẩng cẩn hét ầm ĩ bay vèo vèo đến ôm chằm lấy nhau…

- Nhớ chị quá xá – nó nhõng nhẽo cười tươi rói

- Chị cũng vậy, chúc mừng chuyến lưu diễn thành công – Hyo Rin ôm chằm lấy nó, yêu thương vỗ về đứa em gái nhỏ



Jun và mama nó đứng 1 bên trông cảnh tượng ấm cúng này mà hạnh phúc… Thấy nó cười như vậy ai cũng mừng thầm…

- Đc rồi, mau lên thay đồ rồi xuống ăn cơm, chị từ sớm đã đến nhà em nấu nhiều món em thích để mừng em lưu diễn thành công trở về đó – Hyo Rin buông nó ra, vỗ vỗ cái má bầu bĩnh tươi cười nói

- Còn sớm mà… ko cần vội, em đi 1 lúc về rồi ăn – Nó ngước nhìn Hyo Rin nheo mắt tinh nghịch rồi nhanh chạy ra cửa

- Kìa, mới về lại đi đâu đó – Mẹ nó hỏi vọng theo nhưng nó đã nhanh chóng xọt dép chạy mất

- Mẹ, chắc nó lại đi tìm … Ken đó mà, lần nào đi lưu diễn về nó chả lại đi thăm Ken ngay – Jun trầm giọng pha chút trầm cảm nói

Nghe Jun nói, ko khí đang vui vẻ bỗng chùng xuống… đôi mắt mẹ nó thoáng nét đau lòng nhìn về hướng cánh cửa nó vừa bước ra…

- Đã 2 năm rồi, vậy mà nó ko thể quên đc Ken sao? – Khóe mắt bà ngân ngấn giọt lệ

- Mẹ – Thấy mẹ nuôi muốn khóc, Hyo Rin cũng đau lòng theo – Dù sao Boo có thể vui vẻ đc như bây giờ chúng ta phải mừng cho em mới phải – Hyo Rin nắm tay bà an ủi

- Hyo Rin nói phải đó mẹ, Boo yêu Ken như vậy, muốn nói quên ko phải dễ….Boo đã rất cố gắng, sau khi tốt nghiệp đã gia nhập làng giải trí, đúng như di nguyện của Ken… Chúng ta phải mừng vì Boo đã cố gắng như vậy chứ

- Boo đã rất cố gắng sống khi ko có Ken bên cạnh… -Hyo Rin đau lòng, giọng hơi nghẹn đau khổ, Jun đưa tay đỡ lấy cô ôm vào lòng vỗ về

Caû 3 người lặng nhìn theo cùng 1 hướng, theo đuổi 3 suy nghỉ khác nhau nhưng đều có chung 1 niềm tiếc thương từ tận đáy con tim…





Nó ôm bó hoa trong tay bước từng bước thật nhẹ… từng cơn gió miên man thổi mái tóc khẽ bay… tóc nó đã dài hơn so với 2 năm trước… Kể từ ngày ko còn anh ở bên… nó chưa bao giờ đụng kéo đến tóc dù chỉ 1 lần… Dừng chân lại, đôi mắt đượm buồn nhìn hình ảnh trước mắt, cũng khuôn mặt quen thuộc, cũng đôi mắt đó, chiếc mũi đó… và… đôi môi đó… nhưng tất cả đều ko có lấy 1 cảm xúc… lạnh… tất cả đều lạnh… vô cảm… càng nhìn hình ảnh đó… trái tim lại càng thêm nhức nhói… 1 giọt lệ nóng ko kiềm *** đc mà rơi dài… nó đau lòng gạt đi hàng lệ … khóe môi khó khăn gượng 1 nụ cười

- Xin loãi anh…Ken… em lại khóc nữa rồi… em đã hứa sẽ ko khóc nữa… vậy mà… Em xin lỗi… 1 lần này nữa thôi… đc ko anh… em chỉ khóc thêm lần này nữa thôi… em sẽ thiếp tục mỉm cười… Anh có thấy em ko?… Em đã sống như anh muốn… sống và thực hiện cả giấc mơ cả phần anh… anh có thấy ko?… – Từng tiếng ngắt quảng đau đớn kèm theo những hạt pha lê ko ngừng tuôn rơi… – Ken…em nhớ anh… nhớ anh đến phát điên… tại sao anh lại nằm đó…tại sao bỏ em 1 mình cô đơn bước trên con đường này?





….1 năm trước….

- Cấp cứu, cấp cứu… Xin nhường đường…

Tiếng ầm ĩ khắp nơi cũng ko lọt nổi vào tai nó 1 mãnh… mỗi giác quan của nó lúc này chỉ tập trung lên mỗi anh… người anh máu….toàn là máu… đôi mắt nhắm nghiền,làn da tái nhợt… trái tim nó vỡ vụn… thật sự vỡ vụn



- Bác sĩ, xin hãy cứu anh…xin ngài – Nó nghẹn ngào gào thét van xin tuyệt vọng, đôi bàn tay cũng đã nhuốm đầy máu níu kéo anh …

- Xin cô bình tĩnh…chúng tôi sẽ cố gắng hết sức…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.