Hợp Đồng Ly Hôn Trước Khi Tôi Mất Trí Nhớ

Chương 71: Chương 71




Đạo diễn xoay người thì thấy thấy cảnh này, nhìn hai người đứng trước màn hình, trong lúc nhất thời mình đi lên giống như có chút dư thừa.

Lộ Viễn Bạch sắc mặt nghiêm túc nhìn đoạn phim vừa quay, sau đó cảm nhận được vị trí gò má bắt đầu truyền đến gió mát sương sương.

Quay đầu vừa nhìn, chỉ thấy trong tay Đoàn Dự đang cầm cái quạt đang quay màu hồng phấn.

Lộ Viễn Bạch: “……”

Đoàn Dự nhìn gương mặt phiếm hồng của Lộ Viễn Bạch: “Có nóng không?”

Lộ Viễn Bạch nhìn khuôn mặt tuấn dật của người đàn ông, liếc mắt một cái nhàn nhạt nói: “Vẫn ổn.”

Hôm nay là ngày đầu tiên khai máy, nhưng bởi vì lúc trước ở bệnh viện nằm gần một tháng, thể lực Lộ Viễn Bạch có chút đi xuống, vừa rồi ở sân bóng rổ làm những động tác vận động trong lúc nhất thời mệt đến cậu có chút thở dốc, nhưng ngoại trừ thời tiết có chút nóng ra, những mặt khác đều ổn cả.

Trả lời xong Lộ Viễn Bạch không quan tâm Đoàn Dự nữa.

Đạo diễn thấy Lộ Viễn Bạch xem xong đoạn quay không hề cùng Đoàn Dự nói chuyện lúc này mới tiến lên.

Đạo diễn: “Viễn Bạch chờ một chút quay xong đoạn thứ hai, chúng ta sẽ nghỉ ngơi ăn cơm trưa, chờ nghỉ ngơi xong lại quay tiếp.”

Lộ Viễn Bạch nghe xong gật gật đầu: “Tôi biết rồi.”

Nhưng mà đoạn quay thứ hai vẫn là có chút khó khăn, dù gì Đạo diễn Trương yêu cầu đều cực cao, đoạn quay thứ hai có một cảnh là cảnh Tích Thần ném rổ.

Lộ Viễn Bạch chính là ở cảnh mấu chốt này xuất hiện vấn đề.

Bởi vì Lộ Viễn Bạch căn bản không thể úp rổ.

Ở trong mắt người khác kỹ thuật điện của Lộ Viễn Bạch không thể chối cãi, cho dù diễn đại cũng sẽ không NG.

Nhưng mà lại bởi vì cảnh ném rổ liên tiếp NG hai lần.

Dưới ánh nắng chói chang thái dương Lộ Viễn Bạch đẫm mồ hôi, từ từ trượt xuống quai hàm trắng nõn.

Đạo diễn: “Cắt!”

Sau khi đạo diễn hô cắt, Lộ Viễn Bạch đứng tại chỗ thở hắt ra.

Trái bóng vừa rồi không ném vào rổ lăn xuống bên chân.

Đạo diễn đối đãi mỗi người trong đoàn phim đều bình đẳng như nhau, cho dù có là Lộ Viễn Bạch đi nữa thì sai cũng phải mắng: “Lộ Viễn Bạch thằng nhóc này cậu không biết chơi bóng rổ hả?”

Lộ Viễn Bạch nghe xong nhìn đạo diễn liếc mắt một cái, trên khuôn mặt thanh lãnh không có biểu tình gì, cậu nhấp môi dưới, sau đó không hề nhìn đạo diễn nữa.

Đạo diễn hợp tác cùng Lộ Viễn Bạch đã nhiều năm như vậy, cái nhấp môi nhẹ của Lộ Viễn Bạch lúc nãy ông ấy cũng thấy mồn một.

Cái sắc mặt vừa rồi cũng đã truyền lại một thông tin.

Lộ Viễn Bạch! Là thật con mẹ nó không biết chơi bóng rổ!!!

Kỳ thật Lộ Viễn Bạch biết chơi bóng rổ, nhưng cũng chỉ biết một chút, ném rổ gì đó từ trước nay chưa từng thử qua.

Lúc học cấp ba, trường cũng tổ chức thi bóng rổ, mỗi lớp đều phải tham gia.

Mà Lộ Viễn Bạch ở ban xã hội, vốn dĩ đã ít nam sinh, đội bóng rổ lại yêu cầu tận bảy tám người, Lộ Viễn Bạch lúc ấy cho dù không muốn tham gia cũng không được.

Tuy rằng lúc ấy Lộ Viễn Bạch so sánh cùng những người khác, hoàn toàn là một tên yếu nhớt, nhưng đó cũng không trở ngại nhân khí lúc ấy của cậu.

Thế nhưng cũng chỉ có nhân khí, cuối cùng lớp Lộ Viễn Bạch bị lớp khác knock out với tỷ số 10-0, không có duyên phận với trận chung kết.

Đạo diễn trong lúc nhất thời nhìn Lộ Viễn Bạch không biết nên nói cái gì, trong phim ống kính đặc tả cá nhân đều rất ít, đa số đều là do hậu kỳ cắt nối biên tập.

Tương tự, Lộ Viễn Bạch cũng không muốn bởi vì một cú úp không vào rổ, liền đem đặc tả cá nhân đổi thành cảnh tượng quần chúng.

Đạo diễn nhìn người trong màn hình: “Viễn Bạch cậu đi qua bên cạnh luyện tập trước đi, tôi quay vai phụ xung quanh trước.”

Lộ Viễn Bạch nghe xong lúc này mới ôm bóng rổ đi qua một bên.

Nhưng chuyện Lộ Viễn Bạch không biết chơi bóng rổ làm cho diễn viên cùng nhân viên công tác khác cảm nhận được Lộ Viễn Bạch quá ra cũng giống như bọn họ, ở phương diện nào đó cũng sẽ có thứ không am hiểu.

“Anh Viễn Bạch không biết chơi bóng rổ.”

“Trời ạ, tôi rốt cuộc tìm được nơi không hoàn mỹ lắm của anh Viễn Bạch hoàn mỹ rồi.”

“Thế mà tôi có thể thấy anh Viễn Bạch sầu não vì không biết thứ gì đó, quả là không dễ dàng.”

Một bên nhân viên công tác đều trêu ghẹo, nhưng trong miệng không có ác ý, thậm chí nói ra những lời này vì không muốn Lộ Viễn Bạch để tâm chuyện NG. Vốn dĩ không phải bởi vì kỹ thuật diễn có vấn đề.

Lộ Viễn Bạch đi tới một cái giá bóng rổ mà đập bóng, sau đó làm ra tư thế ném rổ.

Nhưng cho dù ở khoảng cách cực kỳ gần, Lộ Viễn Bạch vẫn không thể úp rổ, mà là đập bóng vào giá khiến bóng văng ra lăn hướng về phía khác.

Lộ Viễn Bạch thở dài, vừa định xoay người đi nhặt bóng.

Ngay sau đó đã thấy quả bóng đang lăn xa bay trở về với cái giá bằng một đường cong hoàn hảo.

Khoảng cách này so với nửa sân bóng còn muốn xa hơn.

Lộ Viễn Bạch sửng sốt một chút, sau đó nhìn về hướng quả bóng.

Chỉ thấy Đoàn Dự đứng ở phía sau cách đó không xa, chung quanh không có người, quả bóng này chỉ có thể là anh úp.

Đoàn Dự khom người nhặt quả bóng đang lăn lên.

Lộ Viễn Bạch nhìn anh, trong lúc nhất thời nội tâm có chút phức tạp, không biết nên mở miệng nói gì đây.

Đoàn Dự đi đến bên người Lộ Viễn Bạch, rũ mắt nhìn cậu: “Muốn anh dạy em không?”

Lộ Viễn Bạch không biết chơi bóng rổ, thì cả tư thế ném rổ cũng không biết, nếu không ai dạy thì chính cậu cũng sẽ không có khả năng luyện ra.

Lộ Viễn Bạch nhìn nam nhân trước mắt, trầm mặc nhưng cuối cùng vẫn là gật gật đầu.

Đoàn Dự nhìn cậu, khóe miệng hơi hơi nhếch lên: “Nói gì đó dễ nghe đi.”

Lộ Viễn Bạch giương đôi mắt đào hoa có chút ngoài ý muốn nhìn anh.

Đêm qua lúc mượn gối, đối phương cũng nói qua những lời này.

Nhưng đêm qua chỉ có hai người bọn họ, hiện tại xung quanh còn có không ít nhân viên công tác.

Lộ Viễn Bạch trong lúc nhất thời càng khó có thể mở miệng hơn.

Đoàn Dự cứ như vậy nhìn cậu, cũng không nói cái gì.

Sau đó Lộ Viễn Bạch hết cách đành tiến lên thấp giọng nói: “Có thể trở về lại nói không?”

Lộ Viễn Bạch hơi hơi ngửa đầu, bởi vì vừa rồi vận động nên lúc này trên mặt trắng nõn còn hai má phiếm hồng nhàn nhạt, đôi mắt đào hoa không chớp mắt nhìn anh.

Tuy rằng trên khuôn mặt không có nhiều biểu hiện thái quá, nhưng trong lúc nhất thời dường như thật sự không có ai có thể cự tuyệt cậu.

Đoàn Dự nhìn cậu: “Khi nào trở về?”

Có một số việc cần phải hỏi rõ ràng mới được.

Thời gian sau khi trở về có rất nhiều, nhưng rốt cuộc chính xác là khi nào thì khó nói.

Lộ Viễn Bạch căng da đầu: “Thời gian do anh quyết định.”

Đoàn Dự dường như rất vừa lòng với câu trả lời của Lộ Viễn Bạch, “Được, anh dạy cho em.”

Nói xong liền đem bóng rổ trong tay vỗ nhẹ vài cái.

Lúc Đoàn Dự còn đi học có thể nói hạng mục giải trí duy nhất chính là bóng rổ, sau khi ra nước ngoài lúc vào đại học cũng sẽ ngẫu nhiên đánh một trận.

Sau đó Đoàn Dự đem bóng rổ đưa tới trong tay Lộ Viễn Bạch: “Em cầm trước đi.”

Lộ Viễn Bạch làm theo lời Đoàn Dự, ngay sau đó tay người đàn ông liền theo đó nắm lên.

Lộ Viễn Bạch nhảy dựng: “Anh làm gì đó?”

khác.

Tuy rằng lúc Đoàn Dự dạy Lộ Viễn Bạch chơi bóng trên mặt không có biểu tình gì, nhưng khí chất rõ ràng so với bình thường nhu hòa rất nhiều, không hề có tính công kích.

Mà lúc này người đàn ông lại không như thế, Lộ Viễn Bạch nhìn thoáng qua, nghĩ đối phương hẳn là đang xử lý công việc.

Có khả năng bản thân Đoàn Dự cũng không biết, anh khi làm việc trên người mang một loại khí chất khiến người khác chùn bước.

Lộ Viễn Bạch trong tay cầm cơm hộp đi về phía người đàn ông.

Tuy rằng Lộ Viễn Bạch hiện tại không muốn cùng Đoàn Dự dây dưa quá nhiều, nhưng đạo đức làm người vẫn là phải có.

Lúc cậu xảy ra chuyện phải nằm viện Đoàn Dự mỗi ngày đều lệnh người đưa cơm cho cậu, sau này tuy rằng người đàn ông có làm một số việc thường xuyên chọc cậu giận, nhưng cuối cùng Đoàn Dự vẫn sẽ nhân nhượng cậu.

Cậu hiện tại lấy giúp anh thêm một phần cơm hộp kỳ thật cũng không có gì, chẳng qua xem như là báo đáp thôi.

Lộ Viễn Bạch rũ mắt nhìn hộp cơm trong tay,

Cũng không biết đối phương có ăn không.

Dù sao thì Đoàn Dự nói thế nào cũng là tổng giám đốc công ty lớn, loại cơm hộp của đoàn phim có lẽ không vừa mắt anh cho lắm.

Đoàn Dự xử lý xong một ít công việc liền cúp điện thoại, xoay người liền thấy Lộ Viễn Bạch cầm hai phần cơm hộp trong tay.

Lúc này Lộ Viễn Bạch chỉ đứng cách anh vài bước chân, đôi mắt đào hoa không chớp mắt mà nhìn anh.

Đoàn Dự trong lúc nhất thời còn có chút bất ngờ: “Làm sao vậy?”

Lộ Viễn Bạch nhìn anh rồi mím môi, sau đó cũng không xác định đối phương có muốn ăn cơm hộp của đoàn phim không, thử hỏi một câu, “Muốn ăn cơm không?”

nhìn Lộ Viễn Bạch: “Nhóc nè hôn nhân chính là cho nhau nhân nhượng, cậu không thể làm một người bất chấp tất cả đối xử tốt với cậu, còn cậu thì cứ ngồi không hưởng thụ.”

“Người ta vì cậu làm thứ gì đó là bởi vì người ta thích cậu yêu cậu, bằng không làm gì có ai bỏ một công ty lớn lại đây cùng với cậu, Đoàn Dự là ai chứ, cậu ta là tổng giám đốc công ty lớn nhất thành phố, cậu ta nếu muốn chơi dạng người gì mà không có, hà tất chỉ loanh quanh bên cạnh cậu, cậu cũng thấy qua dơ bẩn của giới thượng lưu, tất cả chỉ vì công danh lợi lộc chứ làm gì có cảm tình thật lòng, nhưng người ta bây giờ lại chỉ chuyên tâm với mình cậu.”

“Tôi cũng biết mấy năm nay cậu quá khổ, không thể tin được cậu đồng ý kết hôn với anh ta, cũng có thể cho thấy trong lòng cậu có anh ta, hôm nay ngay cả tôi cũng có thể nhìn ra Đoàn Dự là thật lòng với cậu.”

Đạo diễn là người chứng kiến quá trình thành công của Lộ Viễn Bạch, cũng biết đứa nhỏ này chịu không ít khổ cực, gặp không ít khó khăn, có đôi khi xem cậu như con cháu trong nhà, khó tránh khỏi sẽ tận tình khuyên bảo.

“Viễn Bạch à, tình yêu là phải công bằng, cậu cứ tiếp tục như vậy về sau sẽ hối hận đấy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.