Editor: Thiên Y
Thanh Thần mềm nhũn vô lực nằm trên ga trải giường trắng tinh, nhưng cô lại phát hiện Mạc Lãnh Tiêu vòng hai chân cô lên thắt lưng của anh!
“Anh . . . . Không được nữa. . . .” Ôm chặt lấy cổ của Mạc Lãnh Tiêu, cơ thể Thanh Thần vừa rồi còn mệt mỏi không nhịn được lại dâng lên một hồi run rẩy: “Lãnh. . . .”
“Đương nhiên là muốn.” Không ngừng dùng đầu lưỡi trêu chọc nơi nụ hoa mẫn cảm trên người của Thanh Thần, Mạc Lãnh Tiêu lẩm bẩm nói: “Bởi vì em rất mê người.”
“Không thích. . . .” Cảm giác được mình và Mạc Lãnh Tiêu mập mờ kết hợp chặt chẽ cùng một chỗ. Thanh Thần liền đấm nhẹ vào lưng của anh, nhưng mỗi một lần anh đi vào nơi sâu nhất trong cơ thể cô thì lại không nhịn được yêu kiều lên tiếng: “Ưhm. . .
“Thật sự không thích anh sao?” Đột nhiên Mạc Lãnh Tiêu dừng lại động tác, nhìn vào lọn tóc còn ướt đẫm mồ hôi liền lộ ra nụ cười xấu xa, hỏi.
“Anh . . . .” Nhìn nụ cười trên mặt anh khiến cho người ta phải mặt đỏ tim đập kia, Thanh Thần xấu hổ quay mặt đi chỗ khác: “Em, không để ý tới anh nữa!”
“Có thật là không để ý đến anh nữa không?” Nhẹ nhàng di chuyển phần eo của Thanh Thần, Mạc Lãnh Tiêu lại hỏi.
“Không để ý. . . .” Thanh Thần không ngừng nói nhỏ, đột nhiên cảm giác anh cố định hai tay cô về phía trước rồi giữ lấy eo nhỏ nhắn của cô, lửa nóng của anh mạnh mẽ xuyên vào trong cơ thể cô một lần nữa
“Lãnh, đừng. . . . . .
“Anh sẽ không để cho em phớt lờ anh.” Nghe những tiếng dịu dàng làm nũng đó, Mạc Lãnh Tiêu nở nụ cười xấu xa.
Anh chậm rãi rút ra, bắt đầu dùng đôi tay xoa lấy nơi mềm mại lại mẫn cảm đến cực điểm. Hôn nhẹ lên gương mặt của cô, một bàn tay trượt xuống phía dưới, lại dùng lực nhấn một cái!
Cánh cửa như được mở ra.”Ừ. . . . Anh. . . .” Anh mạnh mẽ chiếm lấy khiến Thanh Thần có cảm giác thân thể của mình hình như lại bắt đầu bùng cháy rồi.
“Anh là ai?” Đôi tay lướt nhẹ lên vùng eo nhỏ nhắn của Thanh Thần, Mạc Lãnh Tiêu trêu chọc từ trên xuống dưới thân thể mềm mại của cô, mỗi lần nụ hoa của cô lướt qua môi anh liền bị anh dùng sức mút lấy!
“Lãnh. . . . A. . . .” Đồng thời kích thích như vậy khiến Thanh Thần quả thật không cách nào chống cự, chỉ có thể mặc cho anh muốn làm gì thì làm, mặc cho mồ hôi của mình không ngừng dính ướt ga giường, dính ướt chân của anh. . . .
Âm thanh mềm mại mập mờ hoà với tiếng thở gấp của Mạc Lãnh Tiêu, phía dưới của Thanh Thần lại co rút một lần nữa, thân thể liền siết chặt, ngay cả giọng nói cũng trở nên khàn khàn. Sau đó, khi cô tưởng rằng sẽ không còn cảm giác gì nữa thì anh lại mãnh liệt bắn ra khiến cô lại bại trận lần nữa. . . . .
“Bé con! Mệt chết rồi sao?” Thanh Thần không biết đây là lần lên đỉnh thứ mấy thì Mạc Lãnh Tiêu nhìn cô say mê hấp dẫn, hỏi. Vẫn là vẻ đẹp mê người không nhiễm phong trần như trước, nhưng khi cơ thể mềm mại ở trong ngực của mình thì anh lại có chút yêu thương vẻ mềm yếu của cô.
“Anh đáng ghét . . . .” Đã sớm mệt mỏi đến cực điểm, Thanh Thần chỉ có thể dựa vào trong ngực của Mạc Lãnh Tiêu, đôi mắt khẽ nhắm lại, thì thào mà nói.
“Ngốc.” Nhìn đôi mắt của Thanh Thần hạ xuống, cảm nhận cơ thể mềm mại không xương, Mạc Lãnh Tiêu dịu dàng trách mắng cô.
Thật ra thì anh không nên khiến cô mệt mỏi như thế. Cô vốn ngây ngô, non nớt, khéo léo như vậy, nhưng anh lại không kiềm chế được bị thu hút bởi hương thơm tinh khiết ở trên người cô, giọng nói dịu dàng êm dịu làm cho người ta mê say. Hơn nữa, cô đã ở trong lòng của anh rồi.
Chưa từng nghĩ tới, trong tim của mình còn có thể chấp nhận một người con gái nào khác trừ Bạch Tử. Anh đã từng tưởng rằng mình chỉ có bầu bạn cả đời với Bạch Tử.
Nhưng mà anh sai rồi. Với Tiểu Nhược, anh chỉ thấy cái cảm giác xứng đôi và quen thuộc. Cái loại tình cảm vốn là lẽ đương nhiên đó đã chiếm cứ toàn bộ cảm xúc của anh rồi.
Huống chi, ngay từ đầu, bọn họ đã ở bên nhau. Chỉ vì cô ấy thương anh, mà anh lại không thể nhẫn tâm cự tuyệt một người bệnh nặng như cô ấy. Anh thầm nghĩ sẽ ở cùng với cô ấy, để cho cô ấy sống thật vui vẻ.
Cô ấy là trách nhiệm của anh, trách nhiệm cả đời.
Chưa từng nghĩ tới, anh sẽ bất ngờ ở cùng một chỗ với một người con gái khác. Cũng chưa từng nghĩ tới, trên đời này, sẽ có một người con gái khác thích hợp với anh hơn cả một Bạch Tử Nhược hoàn mĩ.
Dù sao thì bọn họ lớn lên cùng nhau, mà cô ấy lại hiểu rõ anh, là một nửa kia mà anh cần. Bọn họ ở bên nhau, bất luận kẻ nào cũng sẽ không kinh ngạc.
Qua nhiều năm như vậy, thói quen của anh đã hình thành như vậy, cũng nhận định kết quả là như thế rồi. Anh cảm thấy, đó chính là tình yêu, bình thường, vô vị.
Nhưng mà thật không ngờ, trong sinh mệnh mình sẽ có những chuyện ngoài ý muốn.
Tiểu Nhược xảy ra tai nạn ô tô liền hôn mê. Anh lo lắng, dùng hết tất cả phương thức cũng muốn giúp cô tỉnh lại, không chỉ vì cô là bạn gái của anh, mà còn vì bọn họ là tri kỷ lớn lên bên nhau tử nhỏ. Anh không thể để cho cô ngủ dễ dàng như vậy.
Nếu như nói chuyện của Bạch Tử Nhược là chuyện ngoài ý muốn đầu tiên trong cuộc đời mình, vậy thì sự xuất hiện của Thanh Thần, chính là chuyện ngoài ý muốn thứ hai mà anh không cách nào dự tính trước được, cũng là sự sắp đặt tốt đẹp lại mê người nhất trong sinh mệnh của anh.
Cô tưởng là lần đầu tiên bọn họ gặp nhau là ở trong bệnh viện. Anh biết, lời nói và hành động của mình cũng doạ cô sợ.
Đến bây giờ cô bé này còn không biết, thật ra thì lần đầu tiên bọn họ gặp mặt, là ở trong lễ đính hôn đêm đó của Mộ Hân Đông- chị cô và Tống Vũ Phàm.
Anh còn nhớ rõ, khi trực thăng của mình hạ cánh, vì cảm cúm làm cả người không có sức lực nên đã về khách sạn nghỉ ngơi sớm. Chẳng qua là uống ly nước lọc của phục vụ đưa tới, không ngờ cảm cúm lúc ban đầu càng choáng váng hơn.
Vừa lúc đó, cái cô gái này lại liều lĩnh xông vào trong tầm mắt của mình.
Nụ cười thản nhiên trên khóe miệng, lúc ấy vẻ mặt cô đáng yêu, dễ thương khiến cho đến bây giờ, anh cũng phải nhớ rõ lúc đó mình đã lúng túng thế nào.
Khi bị người khác tính kế khiến anh có cảm giác rất tức giận. Bản thân không phải là người buông thả dục vọng, thậm chí ở phương diện này, anh còn ghét bỏ với những phụ nữ không rõ lai lịch, nhưng anh lại như kẻ ngốc khi đụng phải cô gái kia.
Có lẽ là vì tác dụng của thuốc kích thích trong cơ thể, có lẽ là vì trong lời nói khiêu khích của cô đã kích thích anh, càng có thể, là vì anh cũng không ghét hương thơm tinh khiết trên người cô, thậm chí anh còn rất thích cảm giác non mềm trên da thịt cô.
Sau khi dây dưa với cô, anh nhìn vẻ mặt ngủ say của cô thật lâu. Nói thật, ở trên thương trường đã lâu, anh tự nhận là không có ý nghĩ của bất luận kẻ nào thoát được ánh mắt của anh.
Thật sự anh không có cách nào tin cô gái nhỏ đơn thuần này, cô gái còn giữ lại thấm thân xử nữ thuần khiết này, cô gái khi ngủ còn có thể ngây ngốc mỉm cười sẽ hạ dược với mình, leo lên giường của mình.
Tất cả hoang mang khiến cho anh muốn hiểu rõ về cô, vì vậy đã để cho Dịch Hàn điều tra lai lịch của cô.
Còn nhớ rõ, sau khi cô tỉnh lại thì sững sờ kinh hãi. Dáng vẻ ngây ngốc như vậy, rõ ràng là sợ hãi lại giả vờ trấn định, cũng để lộ tính cách chân thật nhất của cô.
Ở trong bệnh viện, khi biết người hiến máu chô Tử Nhược là cô, ở trong lòng của Mạc Lãnh Tiêu xác thực từng có khiếp sợ. Anh không ngờ thế giới này lại nhỏ như vậy, anh và cô lại bị vận mệnh kết nối lại với nhau một lần nữa.
Vì Tử Nhược, anh dùng tất cả biện pháp giữ lấy cô ở bên người. Lúc ấy, thật sự anh như tự nói với mình, sự tồn tại của cô chỉ là vì Tử Nhược cần máu của cô, thậm chí là cần trái tim của cô.
Cho nên, anh giữ cô lại, chăm sóc cô, cho cô cuộc sống tốt nhất, đồng thời anh cũng cách xa cô, theo bản năng duy trì khoảng cách với cô, không muốn buổi tối lần đầu tiên đó lại tiếp diễn lần nữa.
Nhưng mà từng ngày từng ngày, trong mỗi lần tiếp xúc, cô để lại trong anh rất nhiều rung động và kinh ngạc. Cô gái này khiến cho anh thấy được sự ngây thơ, thiện lương và đơn thuần mà không có ở trên người phụ nữ khác.
Cho dù cô biết rất rõ ràng mình chỉ lợi dụng cô để cứu Tử Nhược, cô vẫn giống như đang làm việc nghĩa không chùn bước nghe lời của mình.
Không thể không nói, cô ngu ngốc, dại dột khiến cho anh cảm động, cũng làm cho anh động lòng rồi. Anh muốn giữ cô lại, không muốn cho những người khác nhìn thấy vẻ đẹp và sự đươn thuần của cô.
Nhưng anh lại không biết làm sao mới có thể cho cô bé kém mình mười ba tuổi này hạnh phúc. Cô cang không mong muốn gì, anh lại càng cảm thấy muốn cho cô nhiều hơn.
Về sau mỗi một ngàyanh đều muốn ở bên cạnh cô, nhìn khuôn mặt thuần khiết, hạnh phúc cô, cho cô mọi thứ tốt nhất trên đời.
Nhưng mà anh lo lắng, một cô gái mới đầy mười tám tuổi này, thật sự nhận định sẽ gắn bó với mình cả cuộc đời sao?
Hay là qua vài năm nữa, cô sẽ hối hận, hối hận đã lựa chọn ông chú là anh đây.
“Lãnh . . . .” Nhìn Mạc Lãnh Tiêu trầm mặc nhìn mình, ngay cả chớp cũng không chớp, nhưng từ đầu đến cuối cũng không có nói một câu gì, Thanh Thần mím môi, tay nhỏ bé vuốt giưa đôi lông mày hơi chau lại của anh: “Anh đang suy nghĩ gì? “
“Không nên cau mày, có được không. . . . . .” Thanh Thần nhìn khuôn mặt quá mức tuấn mỹ của anh nói: “Em không muốn nhìn thấy anh không vui vẻ, em . . . .”
“Anh biết.” Mạc Lãnh Tiêu hôn lên cánh môi của cô, cúi đầu đáp lời, sau đó vùi đầu vào trong cần cổ trắng ngần của Thanh Thần.
“Lãnh. . . .” Mặc dù buồn ngủ đến mấy, nhưng Thanh Thần vẫn cố tỉnh táo một chút, nhỏ giọng nỉ non: “Ở bên cạnh anh, em cảm thấy, thật hạnh phúc. . . . Em biết, có thể vẫn, vẫn . . . . Ỷ lại anh, không rời đi. . . .”
Lời nói của Thanh Thần giống như van xin, khiến ánh mắt của Mạc Lãnh Tiêu trở nên mông lung .
Rất lâu sau đó, ở trên giường, Thanh Thần đã ngủ thật say nhưng đáy mắt lại tràn đầy nụ cười, mà ánh mắt của Mạc Lãnh Tiêu vẫn dịu dàng như cũ, ngắm nhìn hình ảnh nho nhỏ kia ở trước mặt.
Ngón tay thon dài khẽ lướt qua khuôn mặt còn đang đắm chìm trong giấc ngủ, Mạc Lãnh Tiêu cúi đầu xuống, dùng trán của mình chống đỡ cái trán của cô, trong ánh mắt lóe lên ánh sáng kiên định: “Bé con! Cho dù em không ỷ lại anh...anh cũng sẽ không để cho em có bất kỳ cơ hội nào rời khỏi anh.”