Editor: Thiên Y
“Ngay từ đầu, các người đã được định trước sẽ ở chung một chỗ.” Nhìn trong mắt cô toát ra vẻ kinh ngạc, thân thể cũng run rẩy không ngừng, Dịch Hàn hít một hơi, cuối cùng nói ra những bí mật trong suốt một năm này.
Có lẽ Thanh Thần nghe xong tất cả, cô ấy sẽ hiểu được, tình yêu của Mạc Lãnh Tiêu giành cho cô không ít hơn tình yêu của cô với cậu ấy. Biết đâu như vậy, cô có thể không buồn không lo ở cùng với cậu ấy, không phải sợ hãi, không phải bất an nữa.
Đây cũng là điều Dịch Hàn muốn thấy. Mạc Lãnh Tiêu giành lấy tất cả những thứ tốt nhất trên đời này cho em, em phải hạnh phúc. Nhất định sẽ.
——— ———————— Tuyến phân cách của cô nàng mèo ——— ——————
Thành phố Hải Ninh, trong phòng làm việc ở tầng cao nhất của tập đoàn Liệp Báo
“Tôi...tôi muốn tìm Mạc Lãnh Tiêu, anh ấy ở đâu?” Đứng ở trước cửa phòng làm việc, Thanh Thần rơi nước mắt, khóc đến mức gần như sắp không thở nổi.
“Ách. . . . . . Mộ tiểu thư.” Thư kí nhìn thấy Mộ Thanh Thần khóc lóc vô cùng thảm thiết, đẩy mắt kính lên rồi nói: “Nhưng mà, tổng giám đốc đã rời khỏi công ty rồi . . . .”
“Vậy, chị có biết anh ấy đi đâu rồi không?” Thanh Thần nóng nảy lôi kéo cánh tay của thư kí: “Chi mau nói cho tôi biết anh ấy ở đâu? Tôi muốn gặp anh ấy, ngay lập tức muốn gặp được anh ấy.” Giọng nói giống như là đang cầu khẩn, thư kí nghe thấy, trong lòng liền mềm nhũn.
Nhưng mà, tổng giám đốc đi đâu, làm sao phải thông báo với mình chứ. Hơn nữa, Mộ tiểu thư là vợ chưa cưới của tổng giám đốc, cô ấy cũng không biết tổng giám đốc đi đâu thì làm sao cô có thể biết: “Xin lỗi Mộ tiểu thư. . . . Thật sự tôi không biết tổng giám đốc đi đâu. . . .”
Mắt đã sớm khóc đến hồng lên, Thanh Thần buông lỏng tay, thân thể không ngừng lui về phía sau
Lãnh! Rốt cuộc thì anh ở nơi nào? Điện thoại không gọi được, trong công ty cũng không có bóng dáng của anh. Em có rất nhiều điều muốn nói cho anh nghe, tại sao anh lại không thấy đâu?
Vừa nghĩ tới mình từng bị anh bỏ lại ở đây nhiều lần, trong lòng của Thanh Thần đã cảm thấy sợ. Nhếch nhác xoay người, cô lảo đảo chạy ra ngoài.
Vừa lúc đó, điện thoại trong túi xách vang lên.
Là Dịch Hàn gọi tới.
Có chút mừng rỡ, Thanh Thần nhấn nút trả lời: “Dịch Hàn! Có phải anh biết anh ấy ở chỗ nào rồi không?”
“Đúng vậy. Anh ấy đi Sunday. Tôi...tôi biết ở đâu, tôi sẽ đi tìm anh ấy ngay bây giờ. . . .”
Vì một cuộc điện thoại này mà toàn thân Thanh Thần như tràn đầy sức lực. Cất điện thoại vào túi xách, Thanh Thần giống như là đang cố gắng hoàn thành 100 m chạy nước rút, chạy thật nhanh về phía trước thang máy. . . . . .
——— ———————— Tuyến phân cách của cô nàng mèo ——— ——————
Ngồi ở trong taxi, Thanh Thần nhìn cảnh vật không ngừng lùi về phía sau ở ngoài cửa sổ, tất cả những thứ hiện lên trước mắt cô đều là hình ảnh suốt một năm chung sống với Mạc Lãnh Tiêu.
Nước mắt giống như là rơi mãi không hết, không ngừng chảy xuống gò má.
Nghĩ tới lần đầu tiên gặp anh, nhớ lúc anh đối xử tốt, lời nói của anh, anh dịu dàng, anh tuyệt tình, trái tim cuẩ Thanh Thần đau đớn, cũng rất ngọt ngào.
Nếu như không có Dịch Hàn, nếu như không phải anh ấy nói cho cô biết nhiều chuyện như vậy, có phải cô và Mạc Lãnh Tiêu sẽ lại để vuột mất nhau cả đời như vậy không?
Bởi vì, nếu như không phải đã biết những chuyện phát sinh không muốn cho ai biết nhưng lại chân thật đó, cô vĩnh viễn cũng không thể nào tin nổi, Mạc Lãnh Tiêu thật sự yêu cô, hơn nữa còn yêu sâu đậm, nồng nàn như vậy. Nhưng cô lại không hề cảm nhận thấy một chút nào.
Là do sự tự ti của cô khiến cô không dám tin tưởng, cũng không thể tin tưởng. Là do những tổn thương quá sâu anh đem đến khiến cô mất đi năng lực đi tin tưởng.
Bây giờ ngẫm lại, hình như cô đã hiểu rõ ràng mỗi khi anh bình tĩnh nói với mình không cho phép rời khỏi anh, cũng hiểu tại sao lần này ở trong hôn lễ của bọn họ, anh phải tốn công mời cha mẹ anh tới. Tất cả điều này, là anh đang dùng hành động thực tế đền bù cho cô, cưng chiều cô.
Mà cô lại ngây thơ cho rằng, anh vì một người khác mà tiếp tục kế hoạch lợi dụng mình. Mộ Thanh Thần! Mày là đứa ngốc, thật sự là đứa ngu ngốc nhất khắp thiên hạ này.
Dù là đã từng chịu tổn thương thì sao, sao mày có thể mềm yếu như vậy? Hay vẫn là Mộ Thanh Thần của trước kia sao?
d
Khi anh không thương mày thì mày khổ sở. Đến khi anh yêu mày thì mày lại không dám tin, cũng khổ sở. Có phải mày muốn bị ngược đãi mới chịu phải không?
Mu bàn tay không ngừng lau nước mắt trên má, hít mũi một cái, Thanh Thần quyết định, cô không cần lo, cũng không cần suy nghĩ.
Bây giờ cô chỉ muốn chạy đến chỗ của anh, sau đó ôm anh thật chặt, nói cho anh biết, cả đời này cô cũng không muốn xa cách anh, chết cũng không muốn.
“Tiểu thư, đến rròi.” Nhìn qua kính chiếu hậu, tài xế cẩn thận nhắc nhở cô gái đang khóc không ngừng.
“A, cám ơn chú.” Thanh toán tiền xe, Thanh Thần mở cửa ra, nhanh chóng nhảy xuống xe.
Đứng ở trước quán café Sunday, Thanh Thần hơi dừng một chút. Cố gắng đè xuống nước mắt của mình, chờ đợi khôi phục lại tâm trạng một lát, cô mới lấy dũng khí đi vào.
Trong quán cà phê, tiếng đàn Violin du dương không ngừng vang lên, hương cà phê nhàn nhạt, không gian gần gũi thân thuộc.
Trong quán cà phê rất yên tĩnh, hình như cũng không có mấy người.
Đi qua hành lang, bước chân của Thanh Thần vốn gấp rút, nhưng khi nhìn thấy hai bóng dáng hài hoà phía trước thì đột nhiên dừng lại. . . . . .
Gần cửa sổ cách đó không xa, Mạc Lãnh Tiêu lẳng lặng đứng bên cạnh Bạch Tử Nhược, trên mặt hai người đều là nụ cười dịu dàng nhàn nhạt.
Thân thể vẫn không nhịn được dừng lại một chút. Thanh Thần mím môi, ánh mắt trông thấy hai người họ. trai tài gái sắc vĩnh viễn xứng đôi như vậy. Nhìn một lúc lâu, cô mới xoay người, yên lặng rời khỏi quán cafe. . . .
Mà đứng ở một chỗ không xa, hai người nói nhỏ tiếng nói chuyện với nhau, căn bản không có phát hiện, trong không gian này, có một bóng dáng chợt đến lại chợt đi một cách nhanh chóng.
“Khi nào thì chồng em tới đón em?” Giơ cổ tay lên, Mạc Lãnh Tiêu nhìn đồng hồ đeo tay một chút, trong giọng nói không thấy chút nào sự sốt ruột.
Tay nhỏ bé nâng má, Bạch Tử hứng thú nhìn Mạc Lãnh Tiêu, lắc đầu: “Đây là Mạc Lãnh Tiêu mà em biết sao? Lại có thể biết nóng lòng, hỏi một cô gái như vậy, có thể coi là không có phong độ không?”
“Em cũng không giống Bạch Tử Nhược trước kia, lại có thể học được lắm lời.” Lạnh lùng trả lời lại, nụ cười trên mặt Mạc Lãnh Tiêu nhàn nhàn khoảng cách.
Đây là vẻ mặt mà Bạch Tử Nhược quen thuộc. Cô biết, hôm giờ chỉ có Thanh Thần mới có thể chứng kiến vẻ mặt tự nhiên nhất, thả lỏng nhất của anh.
Nghĩ như thế, trong lòng tự nhiên có chút cô đơn. Mím môi, Bạch Tử Nhược vẫn cười như cũ: “Lãnh Tiêu! Thanh Thần ở bên cạnh anh, anh rất hạnh phúc.”
“Phải!” Không chút do dự nào, Mạc Lãnh Tiêu trả lời kiên định. Cô bé kia, quả thật khiến cho anh cảm nhận được cái gì gọi là hạnh phúc.
Loại cảm giác nhàn nhạt đó không phô trương, khoan khoái, khao khát có suốt đời.
“Em nghĩ, sẽ không còn có ai có thể thay thế được cô ấy bước vào trái tim của anh rồi.” Tầm mắt dừng ở ngoài cửa sổ, Bạch Tử Nhược biết, giữa bọn họ đã thật sự qua rồi.
Tiếc nuối là có chứ. Đời này, tiếc nuối lớn nhất của Bạch Tử Nhược, chính là Mạc Lãnh Tiêu chưa bao thực sự yêu cô.
“Anh ấy cũng sắp đến rồi, anh về trước đi.” Nhìn chồng mình gửi tin nhắn tới, Bạch Tử Nhược ôn hòa nhắc nhở: “Tính tình Thanh Thần rất nhạy cảm, cô ấy cần anh ở bên cô ấy nhiều hơn.”
Vốn là muốn chờ sau khi chồng của cô đến sẽ rời đi, nhưng sau khi nghe lời nhắc nhở của Tử Nhược, thật sự là Mạc Lãnh Tiêu Chân không ngồi yên được nữa. Ưu nhã đứng lên, hướng về phía cô gật đầu một cái: “Vậy em chú ý, có chuyện gì thì có thể điện thoại cho anh.”
“Em sẽ không khách sáo với anh.” Dịu dàng cười, nhìn bóng lưng của anh vội vã rời đi, Bạch Tử Nhược nhìn chằm ly thủy tinh chằm trước mắt đến ngẩn người.
Bạch Tử Nhược! Nhìn đi, hiện tại anh ấy thật sự rất hạnh phúc, mày thật sự có thể yên tâm, quyết định ban đầu, không có sai.
Cô hiểu rõ Mạc Lãnh Tiêu. Bởi vì bọn họ cùng nhau lớn lên, vì cô dùng nhiều thời gian để ý đến anh, dùng nhiều thời gian để hiểu hắn.
Cô có tự tin, ngay cả Thanh Thần cũng không hiểu anh hơn mình.
Khi vừa mới tỉnh lại, cô từ chối Mạc Lãnh Tiêu, xác thực nghĩ tới chuyện lạt mềm buộc chặt. Bởi vì cô biết, có được quá dễ dàng thì đàn ông sẽ không quý trọng.
Ưu tú như Mạc Lãnh Tiêu, cô sao có thể không sợ hãi được?
Nhưng mà không chỉ như vậy, cô cũng muốn nhìn một chút, qua nhiều năm như vậy, mình và anh có phải còn có thể giống như trước kia không.
Dù sao, có bao nhiêu người đều là đã thua bởi thời gian. Cô không muốn tin tưởng, nhưng lại không thể không tin tưởng.
Sau đó, cô nhìn thấy Thanh Thần, cô biết, anh cô ý làm cho cô xem, cô đều biết.
Nhưng mà anh không biết, cho dù là diễn trò, anh cũng nhập vai quá sâu, tâm tư rối loạn, ánh mắt cũng rối loạn.
Nếu như nói, Mạc Lãnh Tiêu động lòng với mình, vậy thì với Thanh Thần, đó là động tình.
Cô đã hỏi Mạc Lãnh Tiêu, ngày hôm đó sau khi gặp phải Thanh Thần và người đàn ông khác ở chung một chỗ, có phải đã động lòng với Thanh Thần hay không.
Anh chỉ nhìn cô, im lặng thật lâu. Anh tự nói với cô, chỉ có cô mới xứng đôi với anh.
Khoảnh khắc đó cô đã hiểu.
Anh động lòng với Thanh Thần, anh yêu Thanh Thần.
Bởi vì Mạc Lãnh Tiêu chưa bao giờ nói dối với mình, cho dù vào giờ khắc này, anh cũng không có nói dối.
Còn nhớ một lần ở khách sạn, Thanh Thần cho là hành động của Mạc Lãnh Tiêu cũng chứng minh người anh yêu là mình, mà không phải cô ấy.
Thật ra thì, Thanh Thần nghĩ sai rồi, thật sự sai rồi.
Bởi vì Thanh Thần không biết, nếu không phải bởi vì bỗng nhiên cô chặn Mạc Lãnh Tiêu lại, lúc ấy người bảo hộ Thanh Thần ở dưới người cũng sẽ không phải là Diễn Thần, mà là Mạc Lãnh Tiêu.
Thanh Thần bất chấp tất cả đẩy cô ra, khiến cô va vào lồng ngực của Mạc Lãnh Tiêu, vì vậy anh mới không kịp chạy tới cứu Thanh Thần . . . . .
Nhưng khi nhìn thấy dầu hắt vào Thanh Thần, cả người của Mạc Lãnh Tiêu đều khẩn trương.
Bởi vì cánh tay của anh đặt bên hông siết cô đau quá. Nhưng anh lại chỉ nhìn thấy Thanh Thần, hoàn toàn không biết đã làm mình đau.
Cũng trong một khắc kia, Bạch Tử Nhược hiểu rõ trong lòng của Mạc Lãnh Tiêu, cô không cách nào lừa gạt mình nữa.
Cho đến khi nhìn thấy Diễn Thần bảo vệ Thanh Thần ở đằng sau, cảm xúc của Mạc Lãnh Tiêu mới bình tĩnh một chút.