Editor: Thiên Y
“Anh bóp chết em đi! Dù sao, mạng của em đã sớm là của anh rồi.” Thanh Thần nhắm mắt lại, dáng vẻ chờ đợi.
Bộ dạng bình tĩnh của cô khiến Mạc Lãnh Tiêu càng thêm tức giận.
“Em đang nổi điên cái gì vậy?” Anh gầm lên: “Không muốn kết hôn đúng không? Em đã nói không muốn kết hôn, sao còn trút giận lên đồ đạc làm gì? Hả?”
Anh chưa bao giờ đi mua đồ cùng phụ nữ cả. Cô bé đáng chết này, rốt cuộc có biết hay không?
“Đúng vậy! Em không muốn kết hôn, là em không muốn kết hôn. . . . . . Tại sao cái gì cũng nghe lời của anh, dựa vào cái gì anh muốn em nghe theo tất cả những lời của anh!” Cô gào lên trước mặt anh.
Cô cũng là người, cũng có cảm giác, cũng sẽ khó chịu.
Còn anh thì sao? Vĩnh viễn chỉ biết ra lệnh, vĩnh viễn sẽ không đặt mình vào vị trí của cô mà suy nghĩ. Anh muốn kết hôn thì cô nhất định phải gả cho anh, cũng không bao giờ nghĩ đến việc nếu cô thể gả cho anh. Anh có thể đừng quá đáng như vậy được không!
“Em đã nói không muốn gả, nhưng cũng không có người nào sẽ đồng ý lấy em.” Mạc Lãnh Tiêu quát cô. Tức giận đến cực điểm, anh thừa nhận những lời của cô... khiến cho anh không vui, cũng làm cho anh không thể bình tĩnh được.
“Đúng, không có người nào đồng ý lấy em. Từ trước đến nay cũng không có người nào ép buộc em. . . . Em tình nguyện đối tốt với anh, tình nguyện bị anh lợi dụng, tình nguyện muốn ở lại bên cạnh anh, tình nguyện muốn gả cho anh, tình nguyện muốn yêu anh, cũng tình nguyện chờ đợi anh. . . . Bây giờ, không phải là em không muốn gả mà là anh không muốn cưới. Mạc Lãnh Tiêu! Anh. . . . Tại sao có thể như vậy. . . . . .” Càng nói, cô càng muốn khóc, nước mắt nhịn lại, lên án anh.
“Em . . . . Biết cái gì rồi?” Giọng nói của Mạc Lãnh Tiêu nhỏ lại.
“Cái gì em cũng không biết.” Thanh Thần cười lạnh: “Cái gì em cũng không muốn biết, em hi vọng cái gì mình cũng không biết.”
Đột nhiên, Thanh Thần im lặng.
Rất lâu sau, môi cô mới khẽ mở: “Là em bị coi thường. Trước kia, mỗi lần anh rời đi, em chỉ có thể ngây ngốc chờ đợi, chờ anh xuất hiện trong thế giới của em một lần nữa. Một mặt em vừa vẽ tranh, một mặt vừa chờ đợi, vĩnh viễn cũng không bao giờ biết anh sẽ đột nhiên xuất hiện lúc nào. . . .”
“Biết trong lòng của anh chỉ có Tử Nhược, còn em cũng chỉ là con cờ để anh lợi dụng. Em vẫn chờ đợi, chờ tới một ngày nào đó anh có thể để ý đến em, chờ đợi lúc anh không vui, em có thể ở bên cạnh chăm sóc cho anh.”
“Anh nói, chúng ta kết hôn. . . . . . Em cũng liền đồng ý, cho dù biết anh không yêu em... Em cũng nguyện ý. Bởi vì em có thể chờ, có thể đợi, đợi đến ngày anh yêu em. . . .”
Mạc Lãnh Tiêu nghe được lời của cô..., hít vào khí lạnh, cảm thấy toàn bộ máu trong người như dồn lên não, huyệt thái dương đập không ngừng. Buông thân thể của Thanh Thần ra, anh ngồi ở trên giường không ngừng thở dốc.
Thanh Thần rất đau đớn, cuộc sống không bao giờ được như mong đợi.
“Chúng ta nói chuyện một chút thôi.” Chợt Thanh Thần mở miệng, ngồi ở một bên đầu giường nhìn Mạc Lãnh Tiêu vẫn trầm mặc.
“Giữa chúng ta, thật sự có quá nhiều khoảng cách. Anh là con rồng trong giới kinh doanh, còn em, chỉ là một kẻ nghèo không có nhà để về, vốn dĩ chúng ta khác nhau một trời một vực. Anh nói khoảng cách giữa chúng ta là mười ba tuổi, khoảng cách này, chúng ta cũng không có cách nào xoá đi.”
Về thân phận, từ trước đến giờ không phải là điều Mạc Lãnh Tiêu lo lắng, nhưng mà số tuổi . . . . Qủa thật anh luôn suy nghĩ, anh không muốn cô hối hận, không muốn nhìn thấy sự không thoải mái trên mặt cô.
Hít hít mũi, Thanh Thần tiếp tục mở miệng: “Mạc Lãnh Tiêu! Em biết rất rõ, trước giờ anh không muốn gặp lại em, cũng không muốn lấy em. . . . Anh cũng không cần giận em, em còn giận anh đấy . . . . Anh đã biến em thành dạng gì rồi, lần lượt nói không giữ lời, chính là con chó. Anh nên suy nghĩ đến cảm nhận của mình đi, anh cũng không cần lo lắng đến cảm nhận của em. . . .”
“Vì Tử Nhược, cái gì anh cũng cũng nguyện ý làm, chuyện của cô ấy, lúc nào anh cũng quan tâm đến như vậy, ngay cả với Đoan Mộc Tình, anh cũng luôn luôn dịu dàng như vậy. Còn em thì sao? Mỗi lần anh đều nói, em là vợ chưa cưới của anh, nhưng mà em . . . . Trừ việc phải chờ anh, chờ anh, chờ anh, cái gì em cũng không dám làm, không thể làm. Mỗi lần anh xuất hiện, đều là em chờ đợi anh. Anh dựa vào cái gì...tại sao khiến em một lòng chờ anh như vậy, tại sao chứ!”
Cuối cũng cô cũng đem tất cả những uất ức trong lòng nói ra. Sau khi gào lên, Thanh Thần cũng không nhịn được mà khóc.
Thấy cô không ngừng lau nước mắt, trái tim Mạc Lãnh Tiêu như loạn nhịp.
Vốn là anh nghĩ mình sẽ hỏi tội cô, không ngờ, ngược lại anh lại cảm thấy mình không đúng.
Khóc đủ rồi, cũng khóc mệt, cô đứng thẳng người, ánh mắt nhẹ nhàng nhìn anh nói: “Mạc Lãnh Tiêu! Đủ rồi! Không phải là không cần kết hôn sao? Không kết hôn là được.”
Hít hít mũi, Thanh Thần tiếp tục nói: “Còn nữa, Mạc Lãnh Tiêu, những lời này, em chỉ hỏi anh một lần. Anh trả lời xong, em lập tức đi ngay, cũng sẽ không quấn lấy anh nữa.”
“Anh nói xem, rốt cuộc canh có yêu em hay không, có yêu em một chút xíu nào không? Nêu anh không có tình cảm gì, anh sẽ đi ngay bây giờ!” Thanh Thần khóc lớn: “Cái thoả thuận đó, cái hợp đồng đáng chết kia, em cũng không quan tâm. Em muốn đi, đi ngay bây giờ.”
“Em dám.” Lạnh lùng cắt đứt lời của cô..., Mạc Lãnh Tiêu nhíu mày quát: “Không cho phép khóc.”
Đáng chết! Tại sao lại khóc, cô muốn khóc đến mức hỏng hai mắt của mình sao?
“Anh nói, anh nói!” Thanh Thần bướng bỉnh đứng lên, ngay cả quyền được khóc anh cũng muốn tước đoạt của cô sao?
“Mộ Thanh Thần! Em ầm ĩ đủ chưa?” Đưa tay ra, Mạc Lãnh Tiêu ôm cô vào trong ngực: “Có lời gì, em phải nói ra tất cả với anh. Những uất ức của mình em không nói ra, làm sao anh hiểu được?”
Thanh Thần yên lặng, để anh nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt còn vương trên mặt mình.
Thanh Thần cắn môi, không nhìn đến anh, túm lấy tay áo của anh lên lau đi nước mắt và nước mũi của mình.
“Thiệt thòi cho em đã phải chịu đựng. Nhiều chuyện em giấu ở trong lòng như vậy, không sợ nhịn đến mức thành bệnh sao?” Nhíu mày nhìn cô, mặc dù giọng nói của Mạc Lãnh Tiêu không tốt, nhưng tảng đá đè nặng trong lòng đã được đặt xuống.
“Ai có bệnh, em mới không có bệnh.” Thanh Thần bất mãn: “Anh có thể đừng quá đáng như vậy được không? Rõ ràng là anh sai, vật mà còn nói em có bệnh.”
Cô xoay người lại khiến Mạc Lãnh Tiêu bật cười, nhẹ nhàng ôm cô vào trong ngực.
Ôm nàng rất thỏa mãn, Mạc Lãnh Tiêu thích cảm giác như thế, rất ưa thích.
“Trút giận đủ chưa, hả?” Mạc Lãnh Tiêu trầm giọng hỏi, bàn tay dịu dàng lau nước mắt cho cô.
Thanh Thần cũng không nói chuyện, chỉ đứng im ở trong lòng anh, nghe từng tiếng tim đập của anh, tựa vào lồng ngực của anh mà rơi nước mắt, giống như là mang tất cả uất ức hóa thành nước mắt mà chảy ra.
“Không có đủ.” Thanh Thần hít hít mũi, giận dỗi mở miệng: “Dù sao, suy nghĩ trogng lòng của em, anh là người hiểu rõ nhất rõ ràng, vậy mà anh . . . .”
Thanh Thần hít hít mũi, nhíu nhíu mày, tiếp tục nói: “Trước kia, là em muốn quấn quýt lấy anh, còn hiện tại không giống vậy. Em muốn biết . . . . Có thể rất nhiều chuyện, vốn là không thể miễn cưỡng, giống như tình cảm. Có lẽ, dù em chờ đợi bao lâu, cũng không đợi được anh. . . . Em nghĩ, có lẽ buông tay mới là lựa chọn tốt nhất cho anh và em.”
Mạc Lãnh Tiêu nghe lời của cô..., trong lòng như bị roi quất mạnh. Anh cứ nhìn cô như vậy, trái tim bỗng đau đớn.
Không phải nói cho cô thời gian và cơ hội để suy nghĩ cho rõ ràng về quan hệ của cô với mình sao? Tại sao vừa nghĩ tới việc cô có thể sẽ rời khỏi mình, anh đã cảm thấy mình sắp không chịu nổi rồi chứ?
“Mạc Lãnh Tiêu! Có phải từ trước đến nay anh đều không yêu em phải không. . . . Chỉ cần anh nói, anh không cần em...em sẽ không xuất hiện ở trước mặt anh.” Cô nói xong, nước mắt liền rớt xuống.
“Em thực sự rất mệt mỏi, không muốn đợi anh thêm nữa. Ngay từđầu, em đã luôn chờ đợi, chờ một chút, một chút, chờ đến mức em không còn hy vọng nữa rồi.” Thanh Thần nhận thua, bản thân cô thực sự không chịu nổi sự hành hạ cứ lặp đi lặp lại như vậy. Cô mệt quá, mệt mỏi quá rồi.
Trong lòng của Mạc Lãnh Tiêu căng thẳng: “Ai nói anh không cần em?” Xa cô khiến trái tim anh cảm thấy sợ sệt.
“Những lời em muốn nói đều nói xong rồi sao?” Mạc Lãnh Tiêu mở miệng hỏi cô, mặc dù giọng nói lạnh lùng nhưng vẫn chứa đựng sự dịu dàng.
“Đúng, nói xong rồi.”
“Hừ! Không hối hận về những gì mình vừa nói chứ?” Nhíu mày, Mạc Lãnh Tiêu nhìn nàng.
Thanh Thần mím môi lắc đầu, nhìn anh chằm chằm: “Không hối hận!”
Mạc Lãnh Tiêu thở dài một tiếng, lau mặt của cô, nói: “Bé con! So với em, anh lớn hơn em mười ba tuổi, em hiểu không?” Đây là một quan niệm, cô hiểu không?
“Không già, không già chút nào.” Cô hít hít mũi, nếu ì ghét bỏ anh già hơn mình thì cô cũng không ở cũng một chỗ với anh.
Tuổi tác không thể đánh giá mức độ tình cảm. Cô hít hít mũi, dùng sức ôm lấy anh.
“Em không chê anh già, không ngại chút nào. Anh hỏi câu này, có phải là đồng ý muốn cưới em?” Cô không thể chờ đợi, không muốn đi đoán tâm tư của anh.
Bàn tay của Mạc Lãnh Tiêu dịu dàng lau mặt của cô: “Em cảm thấy thế nào?” Anh hỏi, nụ cười nhàn nhạt, vẫn nhìn cô, tình cảm sâu đậm như vậy không cần bất kì lời nói nào.
“Em không biết, trong thế giới của em, anh vẫn là một ẩn số. Em không biết trong lòng anh đang suy nghĩ gì, anh là người có tiền có quyền, anh muốn kiểu con gái nào mà không được, còn em thì sao?” Thanh Thần lạnh lùng tự giễu, nàng cũng không phải là đẹp như tiên nữ, cô không có tự tin rằng anh sẽ vì cô mà động lòng.
“Em trẻ tuổi xinh đẹp, dịu dàng điềm đạm, trong lòng anh thì mình chỉ là một ông chú già, không phải sao?” Tâm trạng Mạc Lãnh Tiêu không tệ, cũng nói đùa với cô.
Trái tim của Thanh Thần như run lên, cô không nói gì. Cho tới bây giờ, cô cũng chưa nghĩ tới, anh không phải, không phải là ông chú già.
Mạc Lãnh Tiêu ôm lấy cô ngồi trên ghế sa lon, đặt cô ở trên đùi mình. Cô lẳng lặng nhìn anh, nước mắt dâng lên nơi khoé mắt.
“Bé con! Thực sự đã nghĩ kĩ rồi chứ? Kết hôn chính là chuyện cả đời.” Âm thanh của anh cực kỳ dịu dàng, vuốt tai cô, khẽ hôn.
“Đúng vậy! Đều là anh nghĩ không tốt, là anh hối hận.” Thanh Thần cảm thấy rất bất mãn, không ngừng lên án tội trạng của anh.
“Bé con! Hỏi em một lần nữa, thật sự đã quyết định rồi?”
“Dạ, em quyết định rồi.” Mặc dù có chút thất vọng, nhưng Thanh Thần vẫn thừa nhận suy nghĩ trong lòng với anh: “Anh thì sao? Rốt cuộc có muốn trả lời vấn đề của em không? Mỗi lần, anh đều không trả lời. . . . . .”
“Chúng ta kết hôn, không thay đổi kế hoạch, lập tức kết hôn.” Bông nhiên, anh nâng mặt cô lên, dịu dàng nói.
Khuôn mặt anh tuấn của anh in sâu trong mắt cô, cô nhắm mắt lại, ôm chặt lấy cổ anh nói: “Lần này, sẽ không. . . . . . Sẽ không gạt em nữa chứ?”
“Sẽ không. Trước kia là lỗi của anh. Là anh tự cho mình là đúng, không hiểu được suy nghĩ và cảm nhận của em.” Mạc Lãnh Tiêu thỏa hiệp, không bao giờ muốn nhìn thấy cô rơi nước mắt nữa.
Bây giờ, khi anh biết được trước kia mình đã để cô phải chịu quá niều uất ức như vậy, anh không muốn tiếp tục chọc giận khiến cô đau lòng nữa.
“Anh . . . .” Thấy anh xin lỗi khiến Thanh Thần cảm thấy kinh ngạc, cũng cảm thấy hạnh phúc.
Thật ra thì, con gái thật sự rất đơn giản, điều cô muốn cũng chỉ là một lời khẳng định của anh mà thôi.
Mạc Lãnh Tiêu cúi đầu ngậm lấy môi của cô, tinh tế hôn khiến cô ngẩng đầu đón nhận nụ hôn của anh: “Mạc Lãnh Tiêu! Nếu như lần này anh dám bỏ em lần nữa, em sẽ rời khỏi anh.”
“Em dám rời đi thử xem.” Mạc Lãnh Tiêu cũng không nhượng bộ, giống như đang uy hiếp cô.
“Vậy, bây giờ đã có thể nói rằng chúng ta đang ở cùng một chỗ không.”
“Đúng vậy! Chúng ta có thể ở chung một chỗ, mãi mãi, cho đến ngay anh không còn thở nữa.” Mạc Lãnh Tiêu thương yêu hôn cô thật sâu.
Khi nghe những lời của cô..., suy nghĩ của anh cũng có chút thay đổi. Từ trước đến giờ, chuyện tình cảm không thể nói trước được. Anh chỉ cần biết, bây giờ bọn họ đang yêu nhau, đang ở cùng nhau thôi.
Thở dài một tiếng, tựa vào trán của cô nói: “Bé con! Anh sẽ đau lòng cho em, em hiểu không?”
Thanh Thần nghe vậy thì gật đầu một cái: “Em biết, em biết.”
Mạc Lãnh Tiêu cười: “Em không hiểu, thật sự không hiểu, trái tim của anh đã yêu em rồi. Khoảng cách mười mấy tuổi kia, nếu anh già rồi, mà em vẫn còn trẻ, anh sẽ liên lụy đến em, hiểu không?”
“Em hiểu, em thật sự hiểu. Em nguyện ý, em nguyện ý để anh liên lụy em, nói không chừng, là em đoản mệnh, đúng lúc chúng ta ở chung một chỗ. . . . . . Ưmh. . . . . .”
Cô đón nhận nụ hôn của anh, cùng anh quấn quýt thật sâu, cơ thể của cô như bị hút vào.
Bá đạo hôn, hôn cổ của cô, ôm chặt lấy tay cô thật chặt.
Khuôn mặt của Thanh Thần đỏ bừng khi anh nhìn cô. Bàn tay của anh thăm dò vào phía dưới lớp quần áo của cô nhưng cô chỉ hơi gượng cười.
Môi của anh dần dần hướng xuống dưới. Cô vòng tay qua cổ của anh, quyết tâm muốn sống cùng anh đến già.
“Lãnh. . . . . .”
“Là anh.” Mạc Lãnh Tiêu vừa cởi quần áo của cô, vừa thưởng thức dáng vẻ kiều diễm của cô, môi liền ngậm lấy làn môi mềm mại.
Hai tay của anh thuận tiện đưa lên, nhẹ nhàng kéo lên vạt áo qua cơ thể cô, sau đó liền dễ dàng cởi xuống.
Phần lưng của cô bóng loáng không tỳ vết, đường cong xinh đẹp này khiến trong mắt anh như ngọn lửa cháy giữa đồng cỏ, làm anh không kìm lòng được mà cúi đầu, dùng môi lưỡi lướt trên phần lưng của cô.
“Có muốn không?” Lưỡi của anh tỉ mỉ liếm hôn da thịt trên lưng cô, đầu lưỡi linh hoạt uốn lượn khiến cô không ngừng run rẩy.
Cô không nói lời nào, tay cô ôm lấy anh thật chặt, vừa lúc khiến cho bàn tay anh sát đến trước ngực mềm mại của cô.
Âm thanh của cô như vỡ vụn, cánh môi bất giác thoát ra nhưng tiếng than nhẹ.
“Bé con! Tử Nhược đã kết hôn rồi, hơn nữa còn rất hạnh phúc.” Mạc Lãnh Tiêu nói xong, đôi tay lúc mạnh lúc nhẹ xoa nắn nơi mềm mại của cô, vết chai trên ngón tay nhẹ nhàng lướt qua nụ hoa của cô: “Đoan Mộc Tình đã bị đưa về nước Anh, sẽ không có gì đảm bảo anh sẽ liên lạc lại với cô ta nữa.”
“Ừ.” Thanh Thần mềm yếu mở miệng, lời nói thoát ra nhưng lại giống như tiếng rên rỉ, trong cơ thể của cô như có một con sóng lớn mạnh mẽ đánh vào khiến cho thần trí cô cũng có chút mơ hồ.
Mạc Lãnh Tiêu giữ lấy thân thể của cô, dò xét những điểm mẫn cảm của cô, trái tim của anh như đang thở dốc, ám chỉ không khí thân mật và kịch liệt sắp tới.
Đột nhiên không báo trước, anh nân thân thể xinh đẹp của cô lên, để cho phần lưng của cô chạm vào lồng ngực của anh thật chặt, bộ phận nóng rực nào đó cọ sát ở giữa chân của cô .
Thân thể của cô khẽ run: “Lãnh! Anh có lời gì nói với em không?”
Người của cô bị kéo tới nằm ngửa ở trên cơ thể anh. Dưới cái nhìn nóng rực như soi mói của Mạc Lãnh Tiêu, cô không nhịn được lấy đôi tay che về trước ngực.
Cho dù đã trải qua bao nhiêu lần thân mật, cô vẫn còn có chút không quen với ánh mắt như lửa nóng của anh.
Mạc Lãnh Tiêu nheo mắt lại, nắm chặt cổ tay của cô, kéo đi đôi tay xinh đẹp nhưng có chút chướng mắt kia đi.
Cơ thể đàn ông như tản mát ra sự quyến rũ mạnh mẽ nào đó, hơi thở nam tính chỉ thuộc về anh như bao vây lấy cô: “Bé con! Anh muốn đưa em trở về Trung Quốc, xem một chút.”
“Anh... tuỳ anh.” Thanh Thần cắn cắn môi, dưới thân như sắp bị anh hoà tan.
Thanh Thần đang tính nói tiếp, nhưng mà môi lưỡi của anh hạ xuống một bên mềm mại của cô, khẽ cắn khiến da thịt chợt ửng hồng. Trong lúc nhất thời, Thanh Thần như quên cả hô hấp.
“Đó là quê hương của chúng ta, chắc chắn em sẽ thích .” Mạc Lãnh Tiêu nói tiếp, lúc nặng lúc nhẹ mút lấy da thịt của cô, bên tai nghe thấy âm thanh cô cố đè nén, chỉ còn những tiếng vụn vặt.
Động tác của anh chậm lại, bàn tay đi xuống dưới, lướt qua phần bụng phẳng lì, nhẹ nhàng cởi đi sự ràng buộc cuối cùng của cô.
Anh nhẹ nhàng hôn cô, từ cánh môi đỏ mọng đến phần cổ trắng nõn, bộ ngực đẫy đà, một lần đi qua đều để lại những ấn kí thuộc về riêng anh ở trên người cô.
Mạc Lãnh Tiêu ung dung trêu đùa hấp dẫn cô, giống như giành toàn bộ thời gian chỉ để hôn cô.
“Bé con! Em thật đẹp.” Anh nói nhỏ, ngón tay đã đặt đến nơi mềm mại nào đó.
“Lãnh. . . . . .” Cô khẽ gọi tên anh, hốt hoảng ôm lấy anh.
“Bé con! Anh có lời muốn nói với em.” Mạc Lãnh Tiêu nói xong, vùi sâu vào trong thân thể của cô, đổi lấy là tiếng thở dốc của cô.
“Cái gì, nói cái gì?”
“Em muốn biết câu trả lời.” Mồ hôi của Mạc Lãnh Tiêu nhỏ xuống ở trên da thịt của cô, hình ảnh kia cực kỳ kích thích, có thể thấy được ngọn lửa càng ngày càng nóng bỏng trong mắt của anh.
Môi của anh men theo gò má của cô đến bên tai cô, âm thanh trầm thấp hoà với tiếng thở dốc của phái nam: “Anh yêu em.”
Thanh Thần ngây ngẩn cả người, bất chợt anh ôm lấy thân thể của cô vào trong lòng.
“Anh nói cái gì?” Cô bắt buộc lý trí của mình không trôi theo cơn lũ mà anh mang đến, nước mắt hiện lên.
Cô không dám xác định có phải cô đã nghe được ba chữ kia hay không.
Ánh mắt của Mạc Lãnh Tiêu nóng rực, đỡ lưng của cô, thở hổn hển: “Em nói em yêu anh, rất yêu rất yêu. Còn Mạc Lãnh Tiêu anh yêu em, cũng rất yêu rất yêu.”
Anh cũng không nhịn được nữa mà chuyển động. Thanh Thần cũng bám chặt lấy vai anh, hoàn toàn giao bản thân cho anh.
Nước mắt của Thanh Thần cứ như vậy rơi xuống.
Anh nói rồi, anh yêu cô, giống như cô yêu anh, rất yêu rất yêu.
Ông trời ơi! Rốt cuộc cô cũng chờ được, chờ được đến lúc anh tự nói lời yêu. Cuối cùng sự chờ đợi của cô cũng có kết quả.
Người đàn ông này, rốt cuộc cũng chịu nói yêu rồi sao?
“Đứa ngốc, đừng khóc.” Hôn lên giọt lệ của cô, Mạc Lãnh Tiêu cảm giác mình đau đến khó thở cũng mau đau đến khó thở: “Sao lại thích khóc như vậy?”
Nhẹ nhàng lắc đầu một cái, Thanh Thần vùi đầu vào lồng ngực của anh, bàn tay nhỏ bé ôm chặt lấy anh: “Chỉ là em. . . . Qúa vui mừng, rốt cuộc em. . . . Chờ được . . . .Rồi”
Ôm cô thật chặt, Mạc Lãnh Tiêu nhìn thấy nụ cười trong mắt cô, trái tim giống như bị thứ gì đó lấp đầy. Thì ra lời tở tình của anh lại khiến cô vui sướng đến vậy.
“Lãnh! Về sau . . . . Chúng ta cũng sẽ không chia xa nữa, được không?” Ngẩng đầu lên, Thanh Thần khao khát nhìn anh, chỉ sợ anh sẽ thay đổi.
Dịu dàng hôn lên môi của cô, trong mắt của Mạc Lãnh Tiêu tràn đầy sự chắc chắn: “Bé con! Đời này kiếp này, em cũng chỉ được yêu anh, anh sẽ không bao giờ buông tay với em.”
Mộ Thanh Thần, là của Mạc Lãnh Tiêu, cả đời đều là của anh!
Tình yêu của họ như quay trở lại, bọn họ ôm lấy nhau, cũng biết từ giờ trở đi, chờ đợi cuộc sống của bọn họ đều là hạnh phúc và vui vẻ.
Mạc Lãnh Tiêu và Mộ Thanh Thần sẽ ở cùng nhau, luôn luôn ở chung một chỗ, vĩnh viễn không xa rời nhau.