“Mộ Thanh Thần, em
rốt cuộc là sợ bị Tiểu Nhược nhìn thấy, hay là sợ bị Diễn Thần nhìn
thấy?” Bàn tay giữ chặt mặt của cô, anh khiến cho cô chống lại con ngươi không có nhiệt độ của mình: “Tiểu Nhược nhìn thấy là việc của tôi, giải thích thế nào là việc của tôi, em nói cho tôi biết em sợ cái gì?”
Nhìn cô im lặng không nói, Mạc Lãnh Tiêu cười lạnh: “Em sợ người đàn ông kia nhìn thấy có đúng không? Em sợ anh ta nhìn thấy bộ dạng này của chúng
ta, sẽ không cần em nữa, có đúng không? Mộ Thanh Thần, nếu như em không
có ý gì đối với anh ta thì em đang sợ cái gì?”
Cô sợ cái gì? Cô sợ cái gì?
Anh nói cô sợ cái gì? Cô sợ mỗi ngày anh vì cô ấy mà tâm sự nặng nề, cô sợ
hàng đêm anh vì cô ấy mà trằn trọc khó ngủ, cô sợ trong mắt anh không
một chút vui vẻ nào, cô sợ trên mặt anh có chút lo lắng, cô sợ anh buồn bực, cô sợ anh hoảng hốt, cô sợ anh đau lòng.
Anh nói cô sợ cái gì? Cô sợ chẳng phải là anh bị tổn thương sao?
Nếu không phải vì vậy, cô cần gì phải làm những chuyện phí sức này, không được cám ơn mà còn luôn cho anh cơ hội xử oan cô?
Uất ức, ép cô tới thở không nổi nhưng Thanh Thần không muốn mở miệng nói
cho anh biết, không muốn nhìn thấy sự chế giễu trong mắt của anh: “Mạc
Lãnh Tiêu, anh buông tôi ra, buông tôi ra!”
Bàn tay nhỏ bé vung quả đấm, Thanh Thần không ngừng đánh vào ngực của anh.
Một tay nắm bàn tay đang làm loạn của cô lại, chăm chú nhìn nước mắt cô
không ngừng rơi xuống, anh hạ thấp giọng nói: “Không phải tay đau à? Bây giờ lại có sức đánh người?”
Trong ánh mắt anh tràn đầy vẻ không
vui, giọng nói có chút trách móc: “Vậy là em vốn không bị thương, vừa
rồi đều là làm cho anh ta nhìn.”
“Mạc Lãnh Tiêu. . . . . .” Cô
ngước mắt lên, không hứng thú mở miệng: “Đừng nói nữa, đừng nói nữa. . . . . . , tất cả đều là sai lầm của tôi, anh thả tôi ra có được không?”
Một mảng lạnh lùng trên mặt Thanh Thần, đây là lần đầu tiên cô bình tĩnh
như vậy làm cho anh phải lựa chọn, cô mệt mỏi, thật sự mệt mỏi.
Mạc Lãnh Tiêu không nói gì, cặp mắt đen kia cứ chăm chú nhìn cô như vậy
không chớp, dường như dùng ánh mắt như vậy nhìn cô thật lâu.
Rất lâu sau, bàn tay ấm áp của anh lau gương mặt lạnh lẽo của cô, lông mày nhíu lại: “Thanh Thần, tôi không cho phép em rời đi.”
Mặc dù không biết tại sao nhưng Mạc Lãnh Tiêu rất rõ ràng, bây giờ anh không muốn cũng không cho phép cô rời khỏi mình.
Không thể không thừa nhận, Diễn Thần, người đàn ông kia nâng nàng trong lòng
bàn tay, làm cho anh cảm thấy áp lực, mặc dù không muốn, nhưng đối với
cô, anh nhận anh có chút không bỏ được.
“. . . . . .” Thanh Thần hơi ngẩn ra, há to miệng, quên mất hô hấp.
Cô kinh ngạc bởi vì anh chưa từng thân mật kêu tên của cô như vậy, khi
giọng trầm thấp của anh gọi tên của cô thì lòng cô cảm thấy đau quá.
Khóe miệng nâng lên nụ cười chua xót, Thanh Thần nhắm mắt lại, hồi lâu mới
mở miệng: “Trong lòng anh rõ ràng yêu cô ấy, vì sao còn phải giữ tôi ở
bên người?”
Đau thương kia giống như tìm được khe hở, ngay đêm nay nói rõ ràng tất cả.
Mộ Thanh Thần, nếu không chiếm được tình cảm mình muốn, tự nhiên sẽ buông tay thôi.
“Ngay từ đầu, anh xuất hiện trước mặt tôi, cũng vì cô ấy.” Nhấc mí mắt lên,
con mắt bình tĩnh như nước hồ kia lại không che giấu được đau đớn trong
đó: “Bởi vì tôi với cô ấy có cùng nhóm máu, anh tốt với tôi cũng vì muốn tôi cam tâm tình nguyện vì cô ấy mà sống.”
Thân thể cao lớn bỗng chốc cứng đờ. Anh biết, đối với sự lợi dụng của anh, cô không phải
không hề cảm kích, chỉ là anh không biết, cô trầm mặc nhưng nhìn thấu
chuyện đó.
Trong hốc mắt tràn ngập nước, Thanh Thần cố gắng đè
nén tâm tình của mình, không cho mình khóc lên: “Tuy biết rất rõ ràng là không nên, nhưng tôi vẫn yêu anh. . . . . . Tôi nói rồi, vì anh, cái gì tôi cũng sẵn lòng làm, dù dùng tim của ta cứu cô ấy, tôi cũng sẽ không
từ chối.”
Mạng của cô là do anh cứu, trên đời này, cô đã không có người thân, không lưu luyến. Nếu như người trong lòng cô muốn dùng tim
của cô đi cứu người trong lòng anh thì dĩ nhiên cô sẽ không từ chối.
Bởi vì cách này, cho dù cô chết đi nhưng tâm của cô vẫn ở bên cạnh anh như cũ.
“Mạc Lãnh Tiêu, tôi có thể chịu được tổn thương mà anh đem lại, có thể tiếp
nhận sự lừa gạt, nhưng xin anh đừng đối xử dịu dàng với tôi, không cần
tốt với tôi, có được không? Tô thật sự không chịu nổi.” Cô có chút kích
động gào lên, cơ thể vì cảm xúc mà phập phồng.
“Hiện tại cô ấy
tỉnh rồi, hai người có thể ở cùng một chỗ. Đợi cô ấy ròng rã năm năm,
bây giờ hai người có thể ở cùng một chỗ. . . . . . Thả tôi rời đi có
được không?” Cho dù cô còn nợ anh, cô cũng không muốn dùng cách này để
đền bù, cô rất đau, rất đau.
Bàn tay vòng qua thân thể run lên
của cô, Mạc Lãnh Tiêu cứ ôm lấy cô như vậy, thật chặt, không để lại một
chút kẽ hở: “Nếu biết, vì sao không rời đi?”
Tâm có chút tổn thương. Lời nói của cô quả thực lay động anh.
Anh biết cô rất thông minh nhưng không biết cô hiểu rõ mình như vậy.
“Nếu như có thể, thà rằng cái gì tôi cũng không biết.” Như vậy, cô có thể ngây ngốc lừa gạt mình làm cho mình vui vẻ một chút.
Đôi mắt đen lóe lên một tia sáng, anh chỉ ôm cô, hai cánh tay ôm thật chặt như muốn hòa tan cô vào trong thân thể của mình.
“Lãnh, tôi xin anh thả tôi đi, có được không?” Đôi tay nhỏ bé kéo vạt áo của
anh, cô nhẹ nhàng mở miệng, tìm kiếm lối thoát cuối cùng.
Thân thể chợt cứng ngắt, Mạc Lãnh Tiêu trầm mặc, không nói gì.
“Trong lòng anh, ngoại trừ cô ấy, không chứa bất kỳ người nào. Không cần tàn
nhẫn như vậy, có được không?” Giọng nói này lạnh đến đau lòng người.
“Cô bé nghe cho kỹ. Tôi sẽ không tha cho em.” Giọng nói của Mạc Lãnh Tiêu quỷ mị trong đêm tối, lời nói ra làm cho cô sợ hãi.
“Cho dù anh không yêu tôi?” Cô cười lạnh, tâm hoàn toàn tĩnh lặng.
Nhắm mắt lại, Mạc Lãnh Tiêu hít một hơi, bàn tay vuốt tóc cô: “Em yêu tôi là đủ rồi.”
Anh không biết mình rốt cuộc muốn như thế nào, anh chỉ muốn cô ở bên cạnh, huống hồ cô yêu anh, không phải sao?
“Vậy thì tôi không yêu nữa.”
Yêu một người quá mệt mỏi, cô không có dũng khí để đi tiếp nữa.
“Theo tôi về.” Con người đen trong suốt trầm xuống mấy phần, bàn tay to của anh ôm khuôn mặt vô cảm của cô vào trong lòng ngực.
Không giãy giụa, không phản kháng, Thanh Thần giống như không có suy nghĩ nào, đi theo anh, đi tới chỗ đỗ xe.
Sắp đến gần chỗ đỗ xe, Thanh Thần chợt dừng bước, nghiêng đầu nhìn bốn
phía, thấp giọng nói nhắc nhở: “Cô ấy. . . . . . Cô ấy đâu?”
Bạch Tử Nhược đâu? Cô ấy đi đâu rồi? Anh không muốn mang theo cô ấy sao?
Lời nói của Thanh Thần làm cho thân thể Mạc Lãnh Tiêu bỗng chốc chấn động,
đôi mắt đen trong suốt nhìn một vòng bốn phía chung quanh, cuối cùng,
thả tầm mắt xuống khuôn mặt của người nằm trong ngực: “Sẽ có người đưa
cô ấy trở về .”
Khẽ rũ mí mắt xuống, Thanh Thần cười nhạt một tiếng.
Mộ Thanh Thần, cô lại tự mình đa tình sao? Anh yêu Tử Nhược như vậy, làm
sao không dặn dò tốt chuyện có liên quan tới cô ấy đây? Còn cần người
ngoài này phải nhắc nhở sao?
Ngồi trong xe, chăm chú nhìn cô im lặng hồi lâu, Mạc Lãnh Tiêu nhẹ thở ra một hơi, chạy xe.
Xe chạy nhanh dọc theo đường đi, trong xe hai người không mở miệng, đều im lặng mang nặng tâm sự.
Ven đường đèn neong phát ra ánh sáng nhàn nhạt, ánh sáng thỉnh thoảng chiếu trên cửa kính xe, chiếu vào mặt người trong xe, có chút mê say, có chút không chân thực.
Hít mũi một cái, đôi tay Thanh Thần siết chặt
lấy cơ thể hơi lạnh của mình hơi, con ngươi trong suốt chớp chớp. Phát
tiết đi qua, cô bình tĩnh lại rất nhiều, cũng thản nhiên rất nhiều.
Từ lúc cô tận mắt nhìn thấy cha mẹ rời đi, tự do của cô cùng người đàn ông bên cạnh này liền có quan hệ.
Nợ anh quá nhiều nên cô không đi được cũng không tránh được. Cho nên biết
rõ ràng là sai nhưng cô chỉ có thể từng bước từng bước đi vào sai lầm .
Chỉ là cô không biết, sau này mình dùng thân phận thế nào để đối mặt với anh, đối mặt với Bạch Tử Nhược.
Đêm mùa đông thật lạnh, nhưng lạnh nhất vẫn là tâm của Thanh Thần.
——— —————— Tuyến phân cách của cô nàng Mèo ——— ————————
Một người ngồi trong vườn hoa, Thanh Thần cầm bút vẽ, ngơ ngẩn hướng về phía tờ giấy trắng trước mắt.
Đi theo Mạc Lãnh Tiêu, cô trở lại biệt thự lần nữa, trải qua cuộc sống giống trước kia.
Ban ngày, cô đi học, anh đi làm.
Ban đêm, cô ngủ, anh sẽ luôn ôm cô vào trong ngực.
Không hôn cô, không động vào cô, thậm chí, không nói với cô một lời.
Chỉ yên tĩnh nhìn cô, ánh mắt kia chứa quá nhiều thứ cô nhìn không thấu,
không để cho cô yên, để cho cô sợ, nhưng cô chỉ yên tĩnh, ngoan ngoãn
nằm trong ngực của hắn, im lặng.
Cuộc sống cứ thế đã nửa tháng trôi qua.
Trong thời gian nửa tháng này, cô chưa từng thấy qua Diễn Thần, cũng không có gặp Bạch Tử Nhược, giống như hai người kia biến mất khỏi cuộc sống của
cô.
Không phải không nghĩ tới, nếu cùng anh có thể bình thường
như thế là tốt rồi, nhưng cô biết, hạnh phúc trộm được thì không thể nào lâu dài.
Diễn Thần bị thương, cô không đi thăm anh, gọi điện cho anh thì điện thoại luôn tắt máy, cứ như vậy, cô không có cách nào có
thể tìm được anh.
Thật ra thì suy nghĩ một chút, cô biết rất ít về anh.
Đôi tay nhỏ bé, khẽ lật giấy trắng, trong lúc lơ đãng đã gấp con hạc trắng, cứ như vậy thành hình trong tay cô.
Khóe miệng nâng lên nụ cười nhàn nhạt. Khi còn bé, cô thích nhất là gấp hạc
giấy, cơ thể của cô từ nhỏ đã yếu ớt luôn ở bệnh viện 1-2 tuần.
Bạn bè bên cạnh đều là bệnh nhân, mà mẹ nói cho cô biết, hạc giấy là tượng
trưng cho hạnh phúc. Cho nên cô học gấp hạc giáy xong đều đưa cho mỗi
người bạn của cô, hi vọng bọn họ có thể sớm hồi phục.
Đến khi mẹ của cô vì bị bệnh mà ngã xuống.
Cô tuổi còn nhỏ luôn canh giữ bên cạnh mẹ, gấp hạc giấy không kể ngày đêm, cô cho rằng chỉ cần mình gấp nhiều hạc giấy thì mẹ của cô sẽ khỏe lại.
Nhưng. . . . . . căn bệnh ma quái đã mang đi tuổi trẻ của mẹ, cũng kể từ ngày
đó, cô không bao giờ muốn gấp giấy hạc nữa, thậm chí muốn chôn chặt tất
cả mối quan hệ với hạc giấy vào trong trí nhớ.
Ngay lúc đó, điện thoại Thanh Thần chợt reo lên.
“Này.”
“Thanh Thần, tôi là Bạch Tử Nhược. Tôi muốn gặp cô.”