Edit: Shinbi
()”Cô bé. . . . . .” Mạc Lãnh Tiêu nhỏ giọng gọi cô, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt mỹ này làm cho anh khó có thể nhìn đi chỗ khác.
Nằm trên người cô hưởng thụ sự khít khao của cô, anh cau mày, dịu dàng nói: “Tôi mệt, không muốn động. Em tới. . . . . .”
Mạc Lãnh Tiêu nói xong, thân thể chuyển động, một tay ôm lấy Thanh Thần, đặt cô ngồi trên người mình, mà anh vừa thở hổn hển vừa tao nhã nằm trên ghế sa lon.
Cả người Thanh Thần như nhũn ra, nhìn bên dưới người anh, nhắm mắt lại, trời ạ!
Cũng không phải chưa từng thân mật với anh, chỉ là, mỗi lần cùng anh triền miên, cô đều bị động tiếp nhận sự đòi hỏi của anh, như vậy. . . . . . Thanh Thần không dám, chỉ có thể đỏ mặt lắc đầu.
Quần áo của cô đã sớm bị anh cởi bỏ, mà đôi tay đang nắm trước ngực mềm mại của cô, dùng sức xoa lấy.
“Lãnh, em xin anh. . . . . . Đừng như vậy!” Thanh Thần mắc cỡ nhanh khóc, vừa nói vừa cố gắng rời khỏi thân thể anh.
“Muốn đi đâu?” Mạc Lãnh Tiêu khàn giọng mở miệng, hung hăng đụng chạm cô như một sự trừng phạt.
“Ưmh. . . . . .” Thanh Thần vô lực, bị lần này, định gục xuống.
“Ngoan, chuyển động? Hử?” Mạc Lãnh Tiêu dỗ dành, mút lấy tai cô, hôn gương mặt cô.
“Nhưng. . . . . . Em. . . . . . Không biết. . . . . .” Thanh Thần nỉ non nói ra lời thật, mặt đã đỏ ửng, giọng nói cũng mang theo bất mãn nức nở: “Lãnh, xin anh. . . . . . Không...không nên ức hiếp người ta. . . . . .”
Cô không chịu được sự tra tấn dịu dàng như vậy.
“Ngu ngốc. . . . . .” Mạc Lãnh Tiêu khẽ trách mắng, trong giọng nói lại mang theo ý cười.
Nghiêng người đặt cô dưới thân mình, mặc dù Mạc Lãnh Tiêu còn muốn trêu chọc cô, nhưng thân thể của anh lại nói cho anh biết mình cũng không chống cự nổi sự hấp dẫn của cô nữa.
Kéo một chân của cô ở trước ngực, Mạc Lãnh Tiêu để chân cô gác lên vai mình, thân thể to lớn nghiêng xuống, ra vào trong thân thể của cô.
Hồi lâu, Thanh Thần càng ngày càng không có cách nào suy nghĩ, thân thể cũng mềm yếu vô lực, mắt nhìn thấy anh càng ngày càng hưng phấn, mình lại không biết sự đòi hỏi này khi nào mới kết thúc.
“Không chuyên tâm?” Nhìn cô mất hồn, Mạc Lãnh Tiêu khẽ hừ lạnh, nói bên tai cô: “Nếu không biết thì nghiêm túc học một chút, đừng chỉ cố hưởng thụ, em cũng phải ra sức một chút.”
“A?” Thanh Thần đỏ mặt, đẩy lồng ngực của anh, cô không hiểu ý tứ trong lời nói của anh.
Anh cười đắc ý, tiếp tục nói bên tai cô: “Không hiểu sao? Vậy tôi nói cho em biết. . . . . . Bởi vậy cho nên em. . . . . .”
Ngôn ngữ tà mị làm cho mặt của Thanh Thần càng thêm đỏ, thân thể không tự chủ được lay động, cũng không khỏi run rẩy.
Phản ứng tự nhiên của cô làm cho động tác của Mạc Lãnh Tiêu lập tức chậm một nhịp, ngẩng đầu hừ một tiếng.
Trên khuôn mặt say mê của anh đã bao trùm lấy mê hoặc lạnh lẽo, anh vui thích, không thua kém cô chút nào.
Bàn tay siết chặt lấy eo của Thanh Thần, cô còn chưa rõ chuyện gì xảy ra, cả người liền bị Mạc Lãnh Tiêu thô bạo ôm lấy.
“A. . . . . .” Thanh Thần nằm trên ghế sa lon, tiếp xúc thân mật với Mạc Lãnh Tiêu.
Đang lúc hai người không kiềm chế được, trên hành lang đột nhiên truyền đến tiếng bước chân vội vã, càng ngày càng gần, càng rõ ràng.
Thanh Thần sửng sốt, ông trời, xong rồi! Xong rồi!
Mạc Lãnh Tiêu ôm cô xuống xe, sau đó lại ôm cô trở lại trong phòng tổng thống của khách sạn, vì mình vẫn bị anh ôm vào trong ngực, cho nên sau khi bọn họ vào, cũng không kịp đóng cửa lại. . . . . .
Hôm nay, bọn họ ở trên ghế sa lon. . . . . . Ông trời, bọn họ, nếu bọn họ bị phát hiện!
Bắt gian tại trận?
Bốn chữ không ngừng thoáng qua trong đầu Thanh Thần, không, không phải giường mà là ghế sa lon. . . . . .
Bọn họ không kịp trở về phòng mà ở trên ghế sa lon triền miên, bộ dáng này vốn cực kỳ giống một đôi nam nữ vụn trộm, gấp đến nỗi phải ở phòng khách bắt đầu cái gì kia. . . . . .
Nếu bị người khác biết, ôi trời ơi, làm sao cô gặp người khác được!
Nhìn vẻ mặt đáng yêu lại mê người của cô, Mạc Lãnh Tiêu vốn định trêu cô một chút, nhưng nghe tiếng bước chân làm cho anh không thể không đề phòng.
Đặt cô lên giường, Mạc Lãnh Tiêu lấy thân thể mình đè lên, cánh tay dài lấy áo ngủ khoác lên trên ghế sa lon trùm lên người hai người.
Bị anh đè ở phía dưới, Thanh Thần giương mắt nhìn gương mặt anh tuấn đang nhỏ mồ hôi xuống của anh.
“Anh...anh không tức giận phải không?” Cô nhỏ giọng hỏi, cô cảm thấy anh đã không tức giận nữa, nếu không anh cũng sẽ không cái gì đó với mình.
“Hiện tại tôi không rãnh tức giận.” Mạc Lãnh Tiêu hung tợn nhìn chằm chằm cô, anh nghĩ muốn cô, muốn cô, hận không nuốt cô vào bụng, còn có thời gian tức giận?
Sắc mặt Thanh Thần hồng hồng, thở hồng hộc, nhìn bộ dáng ẩn nhẫn của anh, lại nghĩ tới bộ dáng ác liệt của anh ức hiếp mình vừa rồi, đôi mắt xinh đẹp thoáng qua ý cười giảo hoạt.
Nổi gan lên, đôi chân nhỏ hơi mở ra, cọ xát bên chân Mạc Lãnh Tiêu. . . . . .
Thân thể bỗng chốc cứng đờ vì bị cô đụng vào, Mạc Lãnh Tiêu nhìn cô, sự trêu đùa trong mắt cô rơi vào đôi mắt đen trong suốt của anh: “Cô bé, coi chừng đùa với lửa **?”
Thanh Thần khẽ mỉm cười, nâng đầu lên, nhẹ nhàng hôn yết hầu nhô ra của anh, giọng nói mềm mại: “Vậy thì cùng nhau chết cháy thôi.”
Lạnh lùng nheo mắt lại, Mạc Lãnh Tiêu ngậm môi của cô: “Đừng hối hận.”
Thanh Thần cười khanh khách, cô quyết ăn hết anh.
Có người bên ngoài, anh có thể đem cô như thế nào đây?
“Không hối hận. . . . . . A. . . . . .” Khiêu khích vẫn chưa nói xong, Thanh Thần biết mình sai lầm rồi, sai lầm thật rồi.
Người đàn ông này là Mạc Lãnh Tiêu, Mạc Lãnh Tiêu bất bại, chỉ cần anh muốn, thời gian nào, địa điểm nào, cái gì anh cũng dám làm!
“A, có người. . . . . .” Thanh Thần chịu đựng sự dồn dập do anh đánh thẳng vào, khẽ khẩn cầu : “Lãnh. . . . . . Anh, ngừng, dừng lại. . . . . . A. . . . . .”
Cô càng khẩn cầu, động tác của anh lại càng nhanh.
Cũng may, tiếng bước chân trên hành lang đã dần dần đi xa, tiếng phập phồng thoải mái trên ghế sa lon càng ngày càng mạnh.
Thanh Thần hỗn loạn muốn vén áo ngủ lên trên người bọn họ, lại bị Mạc Lãnh Tiêu nắm tay: “Lãnh. . . . . .” Giọng nói của cô vừa nghe cũng biết cô đã có chút không tỉnh táo.
“Đi theo tôi.” Ôm eo cô thật chặt, Mạc Lãnh Tiêu bá đạo ra lệnh.
Khẽ thở dốc, Thanh Thần mặc cho anh ôm thật chặt, chuyển động phối hợp với sự điên cuồng của anh.
Mạc Lãnh Tiêu cực kỳ yêu vẻ sợ hãi trên mặt cô, thấy vẻ mặt như vậy, liền hung hăng giày vò cô trên ghế sa lon
Giọt mồ hôi của anh rơi trên bộ ngực trắng nõn của cô, anh tham lam nhìn bộ dáng say mê của cô: “Tiểu yêu tinh xinh đẹp.”