“Anh Triển Phong…thật xin lỗi!”. Nước mắt một giọt lại một giọt rơi xuống đất, hai vai Thanh Thần run rẩy không ngửng, giọng nói không còn chút hơi sức.
Thật ra cô căn bản không cách nào giống như lời nói của chị Tô Họa, coi chuyện gì cũng chưa từng xảy ra. Coi như cô tình nguyện lừa mình dối người nhưng giấy luôn không thể nào gói được lửa.
Mẹ Triển Phong nói không sai, bên cạnh anh ấy có rất nhiều cô gái tốt, cô làm sao gả cho anh ấy được, làm sao có thể?
Cho dù biết vậy tại sao cô lại đau lòng như vậy, cũng rất khó chịu, rất muốn khóc thật to.
Đắm chìm trong bi thương nên Thanh Thần không hề chú ý tới bên kia đường trên chiếc ghế cao cấp trong xe một ánh mắt lạnh lùng đang nhìn cô, chứa đầy sự cô đơn và lạnh giá.
“Khóc thật đáng thương mà!” Người đàn ông trong chiếc xe sang trong đang cầm ly rượu đỏ trong tay khẽ nói, nhìn người đàn ông phúc hắc phía sau mà than thở: “Cậu chủ, cậu thật tàn nhẫn”.
Ngón tay thon dài ưu nhã mà chống cằm, giọng nói nồng nặc mùi rượu của anh cất lên: “Tàn nhẫn?”
Ánh mắt lạnh lùng nhìn cơ thể run rẩy không xa trong bóng đêm, gương mặt người đàn ông đẹp trai tràn đầy xa cách, trò chơi khi nào kết thúc phải do anh quyết định.
“Lái xe”
“Dạ, cậu chủ”
"Chú a, cô a… Thanh Thần về rồi….”
Vừa đi vào cửa Thanh Thần liền nghe thấy giọng nói vui mừng của Tô Họa, cũng nhìn thấy người nhà đi về phía cô.
“Mộ Thanh Thần, con đi tới chỗ nào, con coi bây giờ mà mấy giờ rồi?”. Lý Tâm Mai một tay kéo Thanh Thần mà trách móc.
“…………” Thanh Thần chỉ cúi thấp đầu cũng không lên tiếng.
“Thanh Thần”. Mộ Hào phát hiện Thanh Thần có chút không thích hợp liền ân cần hỏi thăm: “Tại sao không nói chuyện? Ở trường học có chuyện gì phải không?”
Lắc đầu một cái, Thanh Thần cố gắng ngăn cản nước mắt, cũng không nói gì, không dám ngẩng đầu. Cô không muốn cha, mẹ và chị Tô Họa nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của cô cũng không muốn làm cho bọn họ lo lắng.
“Thanh Thần”. Nắm tay của cô, Tô Họa chau mày lại: “Em làm sao vậy, tay thế nào lại lạnh như vậy?”
Thanh Thần vẫn im lặng không nói.
“Thanh Thần, rốt cuộc chuyện gì? Có phải có người bắt nạt con không?” . Lý Tân Mai cũng sốt ruột, hôm nay Thanh Thần rất kì lạ, căn bản không giống đứa con gái vui vẻ hoạt bát của bà.
Liều mạng hít sâu một cái, Thanh Thần lắc đầu liên tục: “Con không sao…Thật không có chuyện gì.”
“Vậy sao con không nghe điện thoại?” Bọn họ như muốn đem điện thoại làm hỏng mất.
“Đúng vậy, Triển Phong gọi cho con nhiều lần như vậy, cậu ấy lúc nãy ở trong này đợi con, vừa mới trở về rồi…” Lý Tân Mai nhìn con gái mình mà tức giận: “Con bé này sao không biết suy nghĩ cho Triển Phong gì hết."
Cơ thể bởi vì nghe tên Mạc Triển Phong liển mơ hồ, Thanh Thần căn môi cô gắng bình tĩnh trở lại: “Thật xin lỗi…”
“Nhanh gọi điện thoại lại cho Triển Phong, câu ấy cũng chờ đợi sắp chết rồi”. Lý Tân Mai hối Thanh Thần: “Thanh Thần con phải trân trọng Triển Phong, người đàn ông tốt như vậy không có người thứ hai đâu?”
Nước mặt vì lời nói của Lý Tân Mai một lần nữa tràn mi.
Nhẹ nhàng lắc đầu một cái, Thanh Thần cuối cùng mở miệng: “Mẹ….con và anh Triển Phong sẽ không liên lạc với nhau nữa”
“Có ý gì….cái gì mà sẽ không liên lạc nữa…tại sao…..?” Tất cả mọi người đều ngơ ngẩn.
“Ý con là con và anh ấy đã kết thúc rồi”. Lòng của Thanh Thần rất đau đớn.