Hợp Đồng Phúc Hắc: Cô Bé Chỉ Cho Yêu Tôi

Chương 134: Chương 134: Rất yêu, rất yêu anh




“Em nghĩ, anh ở chung với Đoan Mộc Tình sao?” Mạc Lãnh Tiêu mở miệng, nhàn nhạt hỏi.

Thanh Thần rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức tuyệt vọng, cô lắc đầu một cái, lại gật đầu một cái: “Ở chung với cô ấy, anh rất vui vẻ.”

Cô cũng không bỏ qua, đôi mắt anh nhìn Đoan Mộc Tình rất dịu dàng, cô biết, sự dịu dàng này, vĩnh viễn anh cũng sẽ không dành cho cô.

“Em làm như vậy là muốn anh vui vẻ sao?” Giọng nói của anh không lạnh lùng giống như thường ngày, mà hình như còn chứa một chút dịu dàng: “Tại sao?”

“. . . . . .” Thanh Thần không trả lời, cô chỉ im lặng, tự ôm lấy bản thân.

Bóng dáng cao lớn, quay trở lại, anh dựa sát vào cô, bóng của anh hoàn toàn bao phủ thân thể cô, bàn tay anh dùng sức, xoa lấy khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của cô, Mạc Lãnh Tiêu ép cô nhìn thẳng vào hai mắt của anh: “Mau trả lời anh, tại sao?”

Anh tra hỏi khiến Thanh Thần phát cáu, uất ức và phiền muộn mà cô phải chịu đựng trong thời gian dài, vì câu hỏi của anh mà đột nhiên bùng lên.

Trong mắt Thanh Thần chứa đựng sự tố cáo, giọng nói của cô cũng cao lên mấy phần: “Tại sao ư. . . . . . Bởi vì, bởi vì em không muốn nhìn thấy anh buồn, bởi vì em sợ thấy anh đau lòng, bởi vì em sợ thấy anh tức giận. . . . . .”

“Anh biết không, mỗi lần anh không vui, em đều rất khó chịu, mỗi lần anh không thèm để ý đến em, em đều rất khổ sở. . . . . . Em muốn thấy anh vui vẻ, em muốn thấy anh hạnh phúc, em muốn thấy anh mạnh khỏe, được chưa? Em biết, biết rất rõ ràng là mình không nên có suy nghĩ như vậy, nhưng em không khống chế được mình. . . . . . Em biết rất rõ ràng, tất cả mọi thứ em làm đều là dư thừa, nhưng em chính là người không biết tự trọng, em không quản được mình. . . . . .”

Nước mắt liên tục chảy xuống gò má của Thanh Thần, cô không dám chắc là mình đang giận anh thờ ơ, hay là đang tức giận chính mình không thể tự kìm chế: “Em...Em chính là. . . . . . Ưm. . . . . .”

Lời nói vẫn còn chưa nói hết, môi của cô, đã bị người đàn ông trước mắt cúi người xuống, dùng môi mỏng bá đạo bao phủ.

Đầu lưỡi của anh ngang ngược dò xét vào trong cái miệng nhỏ nhắn chứa hương vị ngọt ngào của Thanh Thần, lướt qua hàm răng, cuốn lấy cái lưỡi thơm mát, ra sức mút, trêu đùa, Mạc Lãnh Tiêu hoàn toàn thưởng thức nước miếng ngọt ngào thơm mát của cô, không để lại một chút gì.

“Ưm ưm. . . . . .” Tay nhỏ bé của cô dùng sức chống vào vai anh, bây giờ, Thanh Thần muốn kháng cự nụ hôn của anh, nhưng đầu lưỡi lại bị anh mút mạnh, hơi thở của anh xông vào mũi, khiến cho sự chống cự của cô dần dần suy yếu, thân thể cô mềm nhũn dựa vào ngực của anh, mặc kệ lưỡi của anh đang trêu chọc ở trong miệng của cô.

“Cô bé, nói cho anh biết, tại sao, tại sao em lại sợ anh tức giận, sợ anh không để ý tới em?” Nhìn thấy cô gái nhỏ đang bị mình hôn, Mạc Lãnh Tiêu rất vui vẻ, anh muốn dùng cách này để nước mắt của cô ngừng rơi.

Cô vội vàng thở hổn hển, cánh môi mềm mại bởi vì nụ hôn của anh mà sưng đỏ, nghe thấy anh hỏi như vậy, nước mắt mới vừa ngừng, lại dâng lên.

Lòng của cô tràn đầy uất ức, Thanh Thần cảm thấy mình sắp thở không được: “Anh biết, anh biết. . . . . . Anh biết, em yêu anh, thật sự rất yêu anh. . . . . . Anh biết rõ ràng . . . . . .”

Lời nói đứt quãng, thoát ra ngoài theo tiếng thở dốc.

Cô thẳng thắn như vậy khiến cho sự vui sướng tràn sâu vào lồng ngực của Mạc Lãnh Tiêu: “Cô bé. . . . . .” Con gái thật sự làm bằng nước sao? Tại sao lại thích khóc như vậy?

“Tránh ra, anh buông em ra. . . . . .” Thanh Thần thổ lộ tiếng lòng của mình xong, cô cảm giác mình giống như là một kẻ hề, bị anh hoàn toàn nhìn thấu, sự thương sót của anh không thể nào dành cho cô.

“Không thả.” Mạc Lãnh Tiêu ôm cô thật chặt, giọng nói của anh bá đạo, chứa đựng ý cười: “Em yêu anh, vậy mà còn muốn anh thả em ra sao? Hả?”

“Anh. . . . . .” Tay nhỏ bé của cô đẩy ngực của anh ra, Thanh Thần vừa tức vừa giận, nhưng lại không còn cách nào nói lại anh, đúng, cô yêu anh, nhưng anh không yêu cô mà, rốt cuộc là anh có hiểu hay không vậy!

“Anh buông em ra, buông ra. . . . . .”

“Đừng mơ.” Mạc Lãnh Tiêu tàn ác cắt đứt lời nói của cô, một tay anh siết chặt lấy thân thể của cô, một tay anh nâng cằm của cô lên: “Cô bé, em là của anh, cả đời này, anh đều sẽ không tha cho em.”

Người cô run một cái, trong đôi mắt trong veo của cô tràn đầy nước mắt và hoang mang, một lúc sau, cô mới mở miệng: “Tại, tại sao. . . . . .”

Môi mỏng khẽ nhếch lên, Mạc Lãnh Tiêu nhìn cô, cười tà mị: “Bởi vì, cả đời này, em chỉ được yêu một mình anh, cô bé.”

“Nhưng. . . . . .”

Bàn tay anh xoa nhẹ môi của cô, đôi mắt đen luôn luôn lạnh lùng, bây giờ, vì cô, lại chứa đầy dịu dàng, Mạc Lãnh Tiêu hạ thấp giọng, nói nhỏ ở bên tai cô: “Em yêu anh, mà anh lại thích em yêu anh.”

“. . . . . .” Thanh Thần đơ người, bởi vì lời nói của anh, và bởi vì sự dịu dàng trong mắt của anh.

Dịu dàng này khiến cho cô động lòng, dịu dàng này khiến cho cô say mê.

Anh nâng mặt của cô lên, nhẹ nhàng hôn lên gò má của cô, động tác của Mạc Lãnh Tiêu tràn đầy thương tiếc và dịu dàng: “Cô bé, nói cho anh biết, em muốn anh sao?”

Hô hấp nóng rực phả vào da thịt mịn màng của cô, khiến cho thân thể của cô không nhịn được khẽ run.

“Ha ha. . . . . .” Phản ứng của cô không được tự nhiên, có được nụ cười của anh, nụ cười này, sâu tận đáy mắt, giống như khoảnh khắc này, chính là kỷ niệm tốt đẹp, đáng giá nhất ở trong cuộc đời của anh.

Thanh Thần kinh ngạc nhìn anh, Mạc Lãnh Tiêu như vậy, cô chưa từng thấy qua, cho dù ở trước mặt của Tử Nhược và Đoan Mộc Tình, anh cũng chưa từng có vẻ mặt vui vẻ này, tại sao. . . . . . Tại sao bây giờ anh lại. . . . . .

“Em yêu anh.” Ôm cô vào trong ngực, giọng nói của Mạc Lãnh Tiêu tràn đầy khẳng định: “Cũng muốn anh.”

Anh hôn môi cô, ngón tay thon dài mờ ám lướt qua gương mặt của cô, khóe miệng Mạc Lãnh Tiêu hiện lên nụ cười không đàng hoàng: “Cô bé, nói, em muốn anh.”

Đôi mắt trong veo khẽ nhắm lại, Thanh Thần hít một hơi thật sâu, mở mắt ra lần nữa, trong mắt cô lấp lánh ánh nước.

Chỉ lần này thôi, cô phải làm điều mình muốn, bỏ lại dè dặt, bỏ lại ngượng ngùng, chỉ làm điều mình muốn.

Cho dù anh muốn cô rời đi, cô cũng muốn cả đời anh đều phải nhớ cô.

Bỗng nhiên Thanh Thần vươn tay nhỏ bé ra, dùng sức nắm lấy áo của Mạc Lãnh Tiêu, kéo đầu của anh xuống, cái miệng nhỏ nhắn của cô dán sát vào môi anh, đầu lưỡi mềm mại, trơn trượt thăm dò vào trong miệng của anh.

Cô chợt hôn khiến Mạc Lãnh Tiêu ngẩn ra, đúng là anh cố ý hấp dẫn cô, nhưng anh lại không nghĩ rằng cô sẽ làm như vậy, động tác của cô ngoài dự đoán của anh, cái lưỡi thơm mềm của cô đang ngây ngô quấn lấy anh.

Hương thơm mát nhàn nhạt quen thuộc tỏa ra từ trên người cô, thân thể mềm mại dựa sát vào anh, mà lưỡi của Thanh Thần nhiệt tình cuốn lấy anh, quấn lấy đầu lưỡi của anh một cách vụng về.

Cho dù động tác của cô không hề thành thạo, nhưng hương vị ngọt ngào của riêng mình cô lại làm cho hơi thở của Mạc Lãnh Tiêu rối loạn. Lưỡi của anh cũng đi theo quấn lấy cô, dùng lực mút, hơi thở của hai người dần dần trở nên gấp gáp, nhưng vẫn hôn kịch liệt hơn, bắn ra tia lửa nóng bỏng.

Cho đến khi không thở nổi, môi của hai người mới tách ra.

Hô hấp của Thanh Thần hỗn độn, gương mặt đỏ ửng giống như cánh hoa xinh đẹp, cô nhìn anh, đầu hơi choáng váng, cái miệng nhỏ nhắn cũng không chịu yếu thế, cô mở miệng nói: “Rõ ràng là anh muốn.”

Trời ơi, giết cô đi, cả đời này, sợ là cô không thể nói ra lời nào to gan hơn lời này.

Anh không lên tiếng, ánh mắt nóng rực lại thẳng vào cô.

Ánh mắt của anh khiến tim Thanh Thần đập rộn lên, cô hốt hoảng mở to mắt, bàn tay bất giác nắm chặt váy, ánh mắt đề phòng: “Anh đừng có nhìn chằm chằm em như vậy. . . . . . Em không nói sai, rõ ràng chính là anh muốn. . . . . . Còn nói lung tung. . . . . . Ưm. . . . . .”

Lời còn chưa nói xong, Thanh Thần đột nhiên bị ép vào trong ghế sofa, đôi môi mỏng nóng bỏng của anh lại che phủ lên môi của cô một lần nữa.

Thanh Thần trợn tròn mắt, chống lại tròng mắt đen nóng như lửa của anh, ngọn lửa ở trong tròng mắt anh nóng đến mức có thể thiêu đốt người, nụ hôn của anh cuồng nhiệt giống như muốn ăn cô vào trong bụng.

“Ưm. . . . . .” Cô giãy dụa muốn đá anh ra, (MM: Vâng, nguyên văn của tác giả =]] haha) nhưng thân thể anh lại ép chặt cô, anh dùng lực giữ chặt nên cô không thể thoát ra được.

Chiếc lưỡi nóng như lửa quấn lấy cô thật chặt, chiếm lấy hơi thở của cô, cô khẽ thở, không thể nào thoát khỏi hơi thở nam tính mê người của anh.

Đầu óc của cô dần dần hỗn loạn, lý trí dần biến mất, ta đang chống ở trên vai của anh cũng dần dần thả lỏng, cô đắm chìm, mềm nhũn ở trong ngực anh. . . . . .

Mạc Lãnh Tiêu phát hiện ra cô đã mềm nhũn, tròng mắt đen của anh nheo lại, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng hỗn loạn của cô, cô khẽ thở dốc, mùi vị ở đầu lưỡi lại vô cùng ngọt ngào.

Mặc kệ là anh đã hôn cô bao nhiêu lần, mùi vị cũng đều tốt đẹp đến mức khiến cho người khác không thể kháng cự được: “Cô bé, anh sẽ làm cho em hiểu, em muốn anh.”

Sau khi tuyên bố một câu chắn chắn như đinh đóng cột, Mạc Lãnh Tiêu lại hôn sau hơn nữa, đầu lưỡi quấn lấy chiếc lưỡi mềm mại, quấy rối cái miệng nhỏ nhắn ngọt ngào của cô, lưỡi anh muốn dừng lại mà không được.

Bàn tay anh thô lỗ xé váy của cô, sức lực này, động tác này, hoàn toàn không để cho cô có bất kỳ cơ hội cự tuyệt nào.

“Rẹt. . . . . .”

Tiếng rách của chiếc váy vang lên, Thanh Thần chỉ cảm giác được thân thể của mình chợt lạnh, tất nhiên là cơ thể đã trần trụi, mà người đàn ông trước người, cũng không để cô hiểu rõ tình huống.

Bàn tay anh khẽ vuốt ve da thịt bóng loáng của cô, ngón tay thon dài của anh tựa như đang vẽ dọc theo đường nét mềm mại tốt đẹp của cô.

Lý trí của hai người đã đắm chìm trong lửa nóng từ lâu, Thanh Thần khẽ rên, tay nhỏ bé của cô bất giác ôm chặt cổ anh.

Cô ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn lên, chiếc lưỡi mềm mại khẽ thăm dò, nhiệt tình dây dưa với anh, chân trái thon dài cũng vòng lên trên eo của anh, bụng cô cảm nhận được lửa nóng ở dưới thân của anh.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ đến mức có thể nhỏ ra máu, thân thể mềm mại khẽ vặn vẹo không yên, cô ngượng ngùng liếm lồng ngực rộng lớn của Mạc Lãnh Tiêu.

Sự nhiệt tình chủ động của cô càng thêm kích thích lửa nóng, chút lý trí còn sót lại ở trong đầu Mạc Lãnh Tiêu trong nháy mắt đã biến mất, anh điên cuồng hôn cánh môi của cô, bàn tay anh bao phủ ở trên nơi đầy đặn của cô.

Lòng bàn tay anh nhẹ nhàng vuốt ve da thịt đẹp đẽ, mềm mịn của cô, tay anh khẽ nhào nặn.

“Ưm. . . . . .” Cảm giác thoải mái lan tràn ở trước ngực Thanh Thần, cô hơi nhíu mày, không cam tâm thua anh.

Bàn tay mềm mại nhỏ bé của cô cũng học theo Mạc Lãnh Tiêu, xé áo sơ mi của anh, tay cô nhẹ nhàng xoa ngực của anh.

Da thịt của anh không mềm mại giống như da cô, da anh rắn chắc đặc trưng của phái nam.

Thanh Thần to gan đụng vào, khiến Mạc Lãnh Tiêu kinh ngạc, anh không dám tin, cô gái đơn thuần này lại có thể to gan như vậy.

Mạc Lãnh Tiêu khẽ gầm một tiếng, buông môi của cô ra, tròng mắt đen nóng rực nhìn cô.

Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp đã đỏ ửng từ lâu, đôi mắt đẹp mờ mịt, lấp lánh ánh nước, mà đôi môi của cô bị anh hôn đỏ rực giống như đóa hoa tươi đẹp.

Dưới cái nhìn soi mói của anh, Thanh Thần lấy hết dũng khí, vươn đầu lưỡi hồng nhạt khẽ liếm cánh môi, dáng vẻ cực kỳ hấp dẫn.

“Đáng chết.” Mạc Lãnh Tiêu gần như thô lỗ, đè lên trên cô, há miệng ngậm lấy nơi mềm mại, trắng như tuyết của cô, dùng răng cắn.

--- ------ ------ ------ --------

Đôi lời tác giả: Đỏ mặt, chiến tranh ngọt ngào, ai sẽ là người chiến thắng? Aha, ngày mai tiếp tục. . . . . . 】

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.