Edit: Mon Miêu
Anh nhanh chóng hoàn hồn, thấy ánh mắt đắc ý của cô, Mạc Lãnh Tiêu hơi sững sờ, nhưng anh chuyển đề tài rất nhanh: “Đi vào thôi.”
Giọng nói của anh rất lạnh nhạt, khiến Thanh Thần vô cùng không hài lòng.
Nhưng cô không để lộ ra suy nghĩ của bản thân, cô chỉ cười ngọt ngào với anh, tay nhỏ bé của cô tự nhiên khoác vào cánh tay anh, trả lời dịu dàng: “Được.”
Anh cúi đầu liếc nhìn cánh tay đang bị cô ôm, sau đó, ánh mắt của Mạc Lãnh Tiêu dừng lại!
“Em. . . . . .” Anh nhìn chằm chằm vào lưng của cô, anh không nghĩ tới phía sau trang phục dạ hội bảo thủ của cô lại đại hữu văn chương(*) như vậy.
(*) Đại hữu văn chương: chứa đựng sự bí ẩn
Phía sau trang phục để trống một mảng, hơn nữa, còn trống tới chỗ eo xinh đẹp của cô, không chỉ lộ ra nguyên một tấm lưng trắng như tuyết, mà còn khiến cho người khác mộng tưởng.
Đáng chết, cô gái đáng chết này, lại dám mặc đồ như vậy đi ra ngoài!
Mây đen nhanh chóng che phủ gương mặt tuấn tú của Mạc Lãnh Tiêu, con ngươi màu đen trong suốt của anh tỏa ra khí lạnh, khiến Thanh Thần cảm thấy nhiệt độ của bản thân cũng thấp xuống mấy lần.
Nhưng đây chính là cái cô muốn, không phải sao?
Hừ!
“Thế nào?” Đôi mắt ngây thơ của cô chớp chớp, Thanh Thần kéo anh đi về phía trước: “Không phải trễ rồi sao? Chúng ta mau đi vào thôi. . . . . .”
Anh nhịn xuống kích động muốn bóp chết cô, Mạc Lãnh Tiêu im lặng đi tới, được lắm, Mộ Thanh Thần, dám to gan đúng không!
Anh thật sự muốn xem, cô gái đáng chết này, hôm nay, rốt cuộc cô muốn làm cái gì!
Anh dám khẳng định, cô tuyệt đối sẽ là một đóa hoa xinh đẹp được mọi người chú ý nhất buổi dạ hội này.
Quả nhiên, khi cô bước vào hội trường của buổi dạ hội, hai người lập tức khiến cho người khác chú ý.
Thanh Thần mặc như vậy khiến cô trở nên thành thục hơn, che giấu chút trẻ con, toàn bộ hội trường nhanh chóng kinh ngạc.
Ánh mắt của toàn bộ phái nam đều dừng lại ở trên người cô, Thanh Thần không cách nào thản nhiên đối mặt với việc này, nụ cười trên mặt của cô vẫn rất ngọt ngào như cũ, nhưng ánh mắt ghen tỵ phóng ra từ trong mắt của các cô gái kia, cũng đủ khiến cho lòng của cô bất ổn. . . . . .
Hu hu, cô sẽ không bị những ánh mắt kia giết chết chứ.
Vũ khí nguy hiểm, thật là đáng sợ!
“Thì ra anh có nhiều người thích như vậy.” Thanh Thần cố làm ra vẻ trấn định, cô nhìn Mạc Lãnh Tiêu, người đàn ông này đẹp trai quá cũng không phải là chuyện gì tốt, cô dám đảm bảo, trong cái đại sảnh này, chín mươi phần trăm các cô gái đều dùng ánh mắt ghen tỵ nhìn cô.
Trong đó, chín mươi chín phần trăm ánh mắt nhìn cô đều là vì người đàn ông bên cạnh cô.
Mạc Lãnh Tiêu không lên tiếng, anh đương nhiên thấy những ánh mắt nhìn chăm chú kia, nhưng anh chẳng thèm quan tâm.
Vậy mà anh lại không thể nào bỏ qua ánh mắt của những đàn ông kia, anh đương nhiên biết rõ những người đàn ông kia dùng ánh mắt như sói như hổ nhìn cô gái bên cạnh anh là có ý gì.
Bàn tay anh ôm eo cô, Mạc Lãnh Tiêu dùng mình thân hình cao lớn của mình để che lại lưng của cô.
“Anh, có chuyện gì vậy?” Đột nhiên anh làm động tác thân mật khiến cho cô nhíu mày, Thanh Thần ngẩng đầu nhìn anh không hiểu.
“Anh không có hứng thú với những cô gái mê trai kia, em là bạn nhảy của anh, em nên cố gắng hoàn thành nhiệm vụ của em.” Mạc Lãnh Tiêu tùy tiện mượn cớ, đương nhiên là anh sẽ không ngu đến mức nói cho cô biết, anh không muốn người đàn ông khác nhìn thấy lưng trần trụi của cô!
“Chỉ có như vậy thôi sao?” Thanh Thần trừng mắt nhìn, cười đến mức cực kỳ vui vẻ.
Thân thể cô gần như dính vào thân thể anh, nhìn gương mặt tuấn tú của anh càng ngày càng căng thẳng, trong con mắt trong veo của cô tràn đầy hoài nghi: “Chỉ có như vậy thôi, mà phải ôm chặt đến thế sao?”
Thanh Thần hít một hơi, lấy can đảm, tay khẽ run, vươn ra, giả vờ quen thuộc, xoa nhẹ hai gò má của anh, ánh mắt của cô đắc ý: “Lãnh, anh đang ghen, đúng không?”
Cho dù anh không thừa nhận, cô cũng biết, nhất định là anh ghen.
Người đàn ông xuất sắc giống như anh, luôn có các cô gái đẹp hùa theo nịnh nọt, mặc dù anh không yêu cô, nhưng lại liên tục nhấn mạnh cô là của anh. Thanh Thần tin rằng, một người đàn ông bá đạo như anh, tuyệt đối sẽ không chịu nổi người khác nhìn chằm chằm cô.
Cho nên, cơn giận của anh chỉ có một khả năng, đó chính là anh — ghen!
Hừ, cô không thắng được anh sao? Không thể nào!
Mạc Lãnh Tiêu cúi đầu nhìn cô, anh không có bỏ qua vẻ mặt vừa kiêu ngạo vừa đắc ý của cô, anh khẽ mím môi mỏng.
Ánh mắt lạnh lùng của anh nhìn chằm chằm gương mặt xinh đẹp của cô, không chớp mắt, anh chỉ im lặng, không phủ nhận.
Thanh Thần thấy anh không nói lời nào, cánh môi của cô càng giương cao, cô càng dựa sát vào anh, đầu nhỏ tựa vào ngực của anh: “Lãnh, anh đang ghen, đúng không?”
Cô hạ giọng xác nhận, cánh môi khẽ đóng khẽ mở cách anh rất gần, chỉ cần đầu anh hạ thấp xuống một chút nữa thì sẽ chạm phải.
Mạc Lãnh Tiêu đột nhiên cảm thấy có chút miệng đắng lưỡi khô, đôi mắt đen không nhịn được híp một cái, anh nhìn thấy nụ cười trong mắt của cô, anh biết là cô cố ý, cô làm nhiều việc như vậy, đều là đang mê hoặc anh, muốn anh đầu hàng cô.
A, cô gái nhỏ này thật sự cho rằng bản thân ngụy trang rất khéo sao? Muốn lừa được anh sao, kĩ thuật của cô còn kém lắm!
Nhưng mà, nếu cô đã thích trò chơi này như vậy, chơi với cô, anh cũng không bị thiệt hại cái gì, thậm chí, anh còn nhận được lợi ích!
Ánh mắt sâu kín của anh dừng lại trên cánh môi mềm mại của cô, nhiệt tình thẳng thắn, không hề che giấu nội tâm mãnh liệt của mình.
Mà Thanh Thần cũng chú ý tới ánh mắt của anh, thân thể của cô hơi ngẩn ra, ánh mắt của anh khiến cho cô hơi chột dạ, nhưng cô lại liên tục động viên bản thân, nhất định không thể để cho mình lùi bước.
Lần này, cô nhất định phải thắng.
“Lãnh, anh. . . . . . Muốn hôn em sao?” Cô nhón chân lên, hơi thở của cô thơm như hoa lan, kiềm chế sự run rẩy của mình, cô cũng không để ý đến khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đã đỏ ửng.
Mạc Lãnh Tiêu chớp mắt, anh nhìn cô đang giả vờ làm ánh mắt khiêu khích, nhưng giọng nói thì lại rụt rè, khiến cho anh suýt nữa bật cười.
Nhưng đã mấy ngày rồi, anh chưa có hôn cô thật tốt, cánh môi của cô rất đẹp, mùi vị ngậm nó trong miệng cũng rất tốt đẹp, khiến cho người ta khó quên, tay đang ôm eo nhỏ nhắn của cô xiết chặt.
Nhưng mà anh đang do dự, chẳng lẽ anh lại mất khống chế ở trước mặt nhiều người như vậy hay sao. Nếu bị bạn thân của cha anh nhìn thấy, nói lung tung ở bên tai cha của anh. . . . . . Vậy, hình tượng của anh, hơn nữa, với tính cách của cha anh, ông nhất định sẽ phái người điều tra cô . . . . . .
“Anh không muốn sao?” Thanh Thần đáng thương chu miệng, vẻ mặt vô tội thở dài: “Vậy coi như xong.”
Bàn chân đang nhón lên chậm rãi thả xuống, cánh môi mê người từ từ cách xa anh.
Ngay lúc đó, một tay giữ cằm của cô, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, lúc ánh mắt của cô đang hoang mang, môi mỏng bá đạo che phủ cánh môi của cô.
Những chuyện hỗn tạm kia, anh chẳng muốn suy tính, trước mắt, anh chỉ muốn hưởng thụ sự ngọt ngào của cô. . . . . . Hơn nữa, anh muốn tiếp tục phối hợp chơi “Trò chơi” với cô.
——— ——————————Tuyến phân cách của cô nàng Mèo ——— —————— —————
Một khi sự việc đã đi quá giới hạn thì không thể cứu vãn được.
Trong căn phòng tối, chỗ cửa ra vào, có hai bóng dáng đang dây dưa, phát ra tiếng thở gấp rất nhỏ, hai bóng người dựa sát vào nhau, gần như là cọ sát nhau, phát ra tia lửa nóng rực.
Miệng ẩm ướt bắt lấy hơi thở thơm mùi đàn hương từ miệng của cô, bàn tay anh dùng sức giữ chặt cái ót của Thanh Thần, Mạc Lãnh Tiêu gần như là thô lỗ mút lấy chiếc lưỡi mềm mại của cô, tìm kiếm ngọt ngào ở trong miệng cô.
Tay kia của anh nâng chân trái thon dài của cô lên, cơ thể của anh ép sát vào cơ thể cô, khát vọng của anh cách lớp vải truyền tới thân thể mềm mại của cô.
“Ưm. . . . . .” Cái miệng nhỏ nhắn của cô khẽ phát ra tiếng rên rỉ làm cho người ta hài lòng, mặt của Thanh Thần đã đỏ ửng, nhưng cô không cho phép bản thân thua cuộc.
Tay nhỏ bé của cô khẽ run, to gan kéo áo sơ mi của anh, dùng cách anh đã dạy vuốt ve da thịt rắn chắc của anh.
Thanh Thần khẽ ngẩng đầu lên, cố gắng đáp lại nụ hôn mãnh liệt của anh, cô không thèm để ý nụ hôn thô lỗ của anh, thậm chí đôi mắt cô thâm thúy, dùng sức cắn môi dưới của anh.
Môi đau nhói khiến cho anh cau mày, mắt đen của Mạc Lãnh Tiêu nheo lại, ngón tay thon dài chạm vào khuôn mặt xinh đẹp đỏ ửng của cô, ánh mắt lạnh lùng, đã trở nên nóng bỏng từ lâu.
Cặp mắt đẹp kia lộ ra toan tính nhàn nhạt, ánh mắt ngây thơ hồn nhiên của cô giống như một chiếc búa giáng vào người anh, khiến lòng của Mạc Lãnh Tiêu, nhảy lỡ một nhịp.
Mà tay nhỏ bé mềm mại của cô, to gan thăm dò vào trong áo sơ mi của anh, cô gái nhỏ này, quả thật. . . . . .
Rất đáng chết, nhưng cũng rất mê người.
“Lãnh, anh muốn tiếp tục không?” Thanh Thần nhẹ nhàng nhíu mày, giọng nói dịu dàng quen thuộc, hừ, cô muốn dùng cách anh đã dùng với cô để đáp lại anh. Cho anh biết, Mộ Thanh Thần không phải là người dễ bị ức hiếp.
Đây không phải lần đầu tiên cô gần anh như vậy, mặc dù đối với chuyện kia, cô vẫn còn rất ngây ngô, nhưng cô hiểu rõ, bây giờ anh rất khát khao có được cô.
Thắng lợi đang ở phía trước, Mộ Thanh Thần, cố gắng lên, cố gắng lên!
Vẻ mặt tràn đầy mê hoặc này khiến cho tròng mắt đen của anh xẹt qua một tia lửa, Mạc Lãnh Tiêu hơi nhếch môi, gương mặt đẹp trai lạnh lùng bởi vì kiềm chế mà căng thẳng.
Anh không thể phủ nhận, mùi vị tốt đẹp của cô khiến cho lòng người nhớ nhung, bởi vì đã lâu rồi anh chưa chạm vào cô, cho nên anh mới để mặc cho bản thân hôn cô ở buổi dạ hội.
Hôn cô trước sự chứng kiến của nhiều người, mặc kệ sẽ có hậu quả gì, cho dù anh biết, nụ hôn này sẽ gây ra bao nhiêu phiền phức không cần thiết, nhưng anh vẫn hôn cô.
Hơn nữa anh còn chìm đắm vào trong nụ hôn đó, nếu như không phải là anh biết được cô gái này đang cố ý khiêu khích anh, anh không dám chắc chắn bản thân sẽ làm gì.
Chỉ là một nụ hôn, lại khiến cho thân thể của anh nóng lên.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mộ Thanh Thần đỏ ửng, đôi mắt mờ mịt, giống như một con mèo vừa được cưng chiều, khiến cho anh suýt chút nữa muốn hung hăng hôn cô thêm một lần nữa.
Không! Anh không chỉ nghĩ đơn giản là hôn cô, anh còn muốn mạnh mẽ áp sát cô, làm hết tất cả những chuyện anh muốn làm.
Cũng may, anh vẫn còn giữ được lý trí, không khiến cho chuyện này to ra đến mức không thể dọn dẹp được tình hình.
Chỉ là trong suốt buổi dạ hội, anh đều không yên tâm, ánh mắt của anh vẫn dừng lại ở trên người cô, ngay cả lúc đang nói chuyện với bạn thân của cha anh, ánh mắt anh cũng không rời khỏi người cô.
Anh không yên tâm để cô mặc trang phục như vậy lại gần đám hổ sói kia.
Mà cô gái nhỏ này vẫn im lặng đứng ở bên cạnh anh, quan tâm lại hiểu chuyện, còn dùng đôi mắt trong suốt dịu dàng nhìn chằm chằm anh.
Nói thật, cô cũng không am hiểu việc quyến rũ đàn ông, đặc biệt là nếu có người thứ ba xuất hiện ở chung quanh bọn họ, cô sẽ khôi phục lại bộ dáng thường ngày.
Có thể coi là như thế này, mùi thơm nhàn nhạt của cô, ánh mắt dịu dàng của cô, cũng đủ khiến cho anh cảm thấy cả người nóng lên, miệng đắng lưỡi khô.
Đáng chết, anh nhất định đã bị cô gái nhỏ này hạ độc, hơn nữa, loại thuốc kia, chỉ có cô mới có thể giải.
Thật vất vả nhẫn nại hơn hai tiếng, cuối cùng cũng kết thúc cuộc nói chuyện với bạn tốt của cha anh, anh nhanh chóng thoát ra, không hề suy nghĩ, kéo cô rời đi.
Ném cô vào trong xe, anh rất muốn đòi hỏi cô ngay lúc này.