Hợp Đồng Phúc Hắc: Cô Bé Chỉ Cho Yêu Tôi

Chương 99: Chương 99: Trời sinh một đôi




Xe ổn định chạy về biệt thự phía Đông, dọc đường đi, hai người ngồi trên xe không nói chuyện cùng nhau.

Thanh Thần xuống xe, nhìn vào biệt thự quen thuộc lại xa lạ kia, trong lòng dâng lên một nỗi chua xót.

Chỗ này, chính là chỗ ở của cô tại thành phố Hải Ninh. Nếu có thể, nơi này được xem là nơi cho cô gia đình đầu tiên.

Cô nhớ rõ, lúc ấy, Mạc Lãnh Tiêu đưa cô tới đây, không nói gì liền rời đi.

Ở trong này, cô bắt đầu cuộc sống của mình. Hiện tại, cô đều nhớ rõ trước kia, khi anh thấy cô chật vật trong thương trường, anh đã vội vàng cuống cuồng, cô cũng nhớ rõ, ở trong đêm tiệc, anh thấy cô bị khi dễ đã ôm cô vào lòng.

Có lẽ chính là, cô luôn cô độc, thói quen chờ đợi anh ở đây, chờ đợi sự xuất hiện của anh, rồi nhìn anh rời đi.

Cô vĩnh viễn không biết khi nào anh xuất hiện, cũng mãi mãi không biết lần này anh rời đi, có thể vĩnh viễn không muốn gặp lại cô.

Một năm qua, thời gian cô ở cùng anh cũng không nhiều, nhưng mỗi khi ở cùng chỗ, mỗi lần nói chuyện, cô đều nhớ rõ ràng như vậy.

Này, có phải chính là khắc cốt ghi tâm trong truyền thuyết hay không?

Diễn Thần đứng cạnh cô, nhìn cô suy nghĩ ngẩn ngơ, anh nhẹ nhàng nói: “Vào thôi.”

Thanh Thần lấy lại tinh thần, nâng mi mắt lên, không chớp mắt nhìn gương mặt tuấn tú trước mặt mình. Lúc này, có phải cô nên nói chút gì hay không?

Nhưng mà, cô phải nói gì đây?

“Về nhà nghỉ ngơi cho tốt vào, không nên gặp lạnh, biết không?” Anh dịu dàng căn dặn, cũng không nói gì nữa.

Thanh Thần gật đầu, mím môi, nhìn anh xoay người.

“Diễn Thần…”

Cô mở miệng, gọi người đàn ông đang rời đi kia quay trở lại.

Giọng nói dịu dàng trong trẻo như dòng suối, lướt qua tim anh.

Anh xoay người, nhìn cô, không nói một lời.

“Diễn Thần, cảm ơn anh.” Nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có thể nói câu cảm ơn với anh.

Trong mắt nhiễm một tầng dịu dàng, anh bước đến, d/đ/l/q/đ, cưng chiều nhéo hai gò má trong suốt của cô: “Còn tưởng em luyến tiếc anh.”

Cô im lặng, chỉ nhìn vào mắt anh.

“Vào đi, anh chờ em vô rồi rời đi.” Diễn thần nhẹ nhàng cười: “Như vậy, em cũng không luyến tiếc.”

Gương mặt nhỏ nhắn của Thanh Thần hơi đỏ lên, cô cúi thấp đầu, xoay người bước về phía biệt thự.

Hình bóng xinh đẹp trắng nõn hòa cùng màu trắng của tuyết, trong đôi mắt Diễn Thần có những tia cảm xúc phức tạp âm ỉ thôi thúc.

Đây là lần thứ mấy, anh đứng sau cô, lẳng lặng nhìn cô rời đi, nhưng cô chưa bao giờ biết được.

Anh khẽ thở dài, vầng tráng nhiễm một tầng tối tăm: Thanh Thần, chỉ cần em xoay người lại, nhìn anh một cái, cho dù chỉ là liếc mắt, em sẽ phát hiện, anh đứng sau lưng em, vẫn đứng sau em.

Không phải Thanh Thần không nhìn thấy ánh mắt dịu dàng kia, nhưng cô không quay lại, ngược lại đi nhanh hơn.

Cô lo sợ, cô sợ khi quay đầu, sẽ nhìn thấy ánh mắt tràn ngập tình cảm của anh. Cô sợ hãi, sợ sự cưng chiều anh dành cho cô, sợ hãi sự quan tâm của anh, sợ tình cảm vô bờ anh đối với cô.

Cô là Mộ Thanh Thần, là Mộ Thanh Thần hai bàn tay trắng, đối với chuyện may mắn, cô không có quan hệ.

Thanh Thần đi qua con đường dài, cúi đầu, dọc theo bể bơi, đi đến phòng chính.

Trước mắt đột nhiên xuất hiện một đôi giày thật đẹp của nam, và một đôi giày của nữ.

Bỗng nhiên tim cô tê rần, Thanh Thần không ngẩng đầu, cô sợ hãi, sợ mình vừa ngẩng đầu lên sẽ gặp phải gương mặt xinh đẹp kia.

Cô sợ mình ngẩng đầu sẽ thấy người phụ nữ anh yêu, đứng trước mặt mình.

Nếu như vậy, cô nên làm gì bây giờ.

Đôi mắt trong suốt như bị dính chặt, cô vẫn cúi đầu, không nhúc nhích, nhìn đôi giày kia, cơ thể khẽ run lên.

“Thì ra, cô đi đường đều thích cúi đầu à? Quả thật là hạng người nào cũng có nha!”

Giọng nói phụ nữ xa lạ truyền đến từ phía trước, giọng nói rõ ràng không hề thân thiện.

Thanh Thần hơi ngạc nhiên, nhíu mày, giọng nói này, không phải của cô ấy, Thanh Thần nhớ rõ, giọng nói kia rất dịu dàng, rất êm tai.

Cô nâng mi mắt, nhìn người phụ nữ trước mặt, Thanh Thần không khỏi lùi về sau từng bước.

Người này, cô cũng không biết, nhưng vì sao trong mắt cô ta lại tràn ngập bất mãn với cô?

Thấy sự hoang mang trong mắt người phía trước, người phụ nữ tao nhã nói với cô: “Tiêu không nói cho cô biết à? Tôi gọi là Lý Ngữ Na, là bạn tốt của anh ấy, chúng tôi quen nhau đã hai mươi năm.”

Chớp chớp mắt, trong mắt Lý Ngữ Na tràn ngập khiêu khích cùng cao ngạo: “A, xem ra cô chỉ là phụ nữ làm ấm giường cho Tiêu thôi, ngay cả tôi mà cô cũng không biết.”

Thanh Thần không nói lời nào, lùi về sau từng bước, thản nhiên mở to mắt, nhẹ nhàng cười, cũng muốn nói cho cô ta biết, thật ra, cũng cũng không phải là phụ nữ làm ấm giường cho anh ấy.

Cô hiểu, sức ảnh hưởng của cô trong lòng anh, cần gì bạn anh nhắc tới chứ.

Lý Ngữ Na tiến lên, hai tay vòng trước ngực nhìn cô: “Cô Mộ phải không? Có một số việc, có lẽ không ai nói cho cô biết.”

Gương mặt Thanh Thần tái đi, cô không nói gì, cô biết, có vài việc, ngoại trừ phải đối diện với chúng, thì cô không có tư cách để trốn tránh.

“Tiêu cùng Tử Nhược là thanh mai trúc mã, nếu không phải vì chuyện ngoài ý muốn năm năm trước, tôi nghĩ, bọn họ đã kết hôn, hiện tại, có thể đã có con nhỏ một tuổi.”

Lý Ngữ Na tiến lên từng bước, cầm cổ tay Thanh Thần: “Cô Mộ, cô biết ý của tôi chứ?”

Nụ cười kia thật dịu dàng, nhưng cổ tay cô đau quá: “Thực xin lỗi, tôi không biết cô.”

“Nhưng tôi biết cô.” Lý Ngữ Na chớp mắt, vẫn mang theo nét tươi cười, khiến người ta sởn tóc gáy: “Tiêu cùng mấy người chúng tôi, lớn lên bên nhau từ nhỏ, d.d.l.q.d, anh ấy nói, là chỉ có Tử Nhược, mới là người quan trọng của anh, chỉ có Tử Nhược, mới là người duy nhất anh ấy yêu thương. Trong mắt mỗi người chúng tôi, họ là một cặp trời sinh, bất cứ chuyện gì, cũng không thể tách bọn họ ra được!”

“Năm năm trước, tai nạn xe kia khiến Tử Nhược hôn mê suốt năm năm… Năm năm… Có ý nghĩa thế nào? Có bao nhiêu người đàn ông, chờ một người phụ nữ hôn mê năm năm không biết bao giờ tỉnh? Cô cũng biết, thời gian năm năm, người phụ nữ anh yêu thương, vẫn là Tử Nhược, vì cô ấy, anh đã dùng rất nhiều tiền để xây dựng một biệt thự to lớn.”

Tim Thanh Thần như nứt ra, rỉ máu, cô dùng sức giãy dụa, cô ta lại càng dùng sức, mỉm cười nhìn cô, dùng quá khứ của bọn họ cười nhạo cô, bới móc cô.

“Xin cô, buông ra.” Đôi mắt đẹp của Thanh Thần chuyển động, giọng nói đề cao cảnh giác.

“Cô Mộ, mong cô tự mình hiểu lấy.” Lý Ngữ Na vẫn cười: “Tử Nhược đã tỉnh, cô cũng biết rồi, chẳng lẽ, cô chờ Tiêu đưa cô ra trước cửa sao?”

Thanh Thần ngẩn ra, tim đau đớn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.