Ngày kết hôn đã đến, toàn bộ được tổ chức tại nhà hàng nổi tiếng Black Pearl nhà Sam Sam. Đây là một đám cưới lớn, sang trọng không tiếc tiền tri đủ để thấy thế lực hai nhà lớn mạnh thế nào. - Em sẽ là cô dâu xinh đẹp nhất thôi Sam Sam.
Liz đi vào phòng cô dâu, cô đưa cho Sam Sam một bức ảnh và một máy ghi âm đã cũ.
- Những thứ này......????
- Không có gì, chỉ là tự dưng tìm thấy ở bên nhà thôi.
Liz mỉm cười, Sam Sam nhìn vào bức ảnh đó, là Sinh nhi, chắc chắn là Sinh nhi rồi. Nhưng con bé chụp một mình từ bao giờ chứ? Còn cái máy ghi âm này là sao?
- Đừng nghe lúc này Sam Sam. Chỉ khi nào em thực sự mất hết niềm tin, chỉ khi nào em cảm thấy tuyệt vọng nhất hãy nghe. Đây là món quà cưới của chị. Sống tốt nhé.
- Cảm ơn, Liz.
Sam Sam mỉm cười, Liz tạm biệt cô rồi rời khỏi phòng. Tiểu Mỹ và Mạc Đình cũng vừa đến, họ nhìn cô mắt chớp chớp. Bình thường Sam Sam đã đẹp rồi hôm nay mặc váy cưới càng xinh đẹp.
- Em đẹp lắm đó.
- Ừm, công nhận.
Mạc Đình vẫn giữ nét thái độ thường ngày. Sam Sam cười nhìn hai người này.
- Chuẩn bị chưa? Khi hôn lễ kết thúc đàn em của anh ta sẽ đưa hai người cùng đến sân bay.
- Ok.
Tiểu Mỹ nháy mắt. Và chỉ ngay sau đó hôn lễ diễn ra. Sam Sam đứng bên ngoài cùng ba mình, cô yên lặng. “Sinh nhi, chị sẽ mang đến một tiểu Sinh nhi bên cạnh chị mãi mãi không rời, chị sẽ bảo vệ tiểu Sinh nhi, chị sẽ làm mọi thứ để tiểu Sinh nhi hạnh phúc. Đã đến lúc phải tạm biệt em rồi em gái, hãy gặp lại nhau ở bên kia thái dương hệ.” Sam Sam mỉm cười, cánh cửa đã được mở ra, ánh sáng bên kia thật lấp lánh. Người đó đang đứng kia để đợi cô. Cuộc đời cô bắt đầu chuyển biến từ đây.
Tại gara của nhà hàng, Lăng Phong (cánh tay đắc lực của Dương Chí Phong) đứng dựa người vào xe chờ đợi hai người con gái tên Tiểu Mỹ và Mạc Đình nào đó. Tự dưng khi không lại phải khổ thế đấy, dự hôn lễ xong vẫn bị túm đi làm tài xế miễn phí thế này. Vừa lúc đó bóng hai cô gái xuất hiện, Lăng Phong đoán đó là đối tượng phải hộ tống đến sân bay.
- Hai cô là Tiểu Mỹ và Mạc Đình?
- Ừm, đúng vậy. Sam Sam nói xuống gara sẽ có người chờ.
Tiểu Mỹ mỉm cười, Mạc Đình đứng phía sau chị mặt vẫn rất là bình thản của thường ngày, dường như chẳng điều gì làm cô lo lắng cả. Lăng Phong để ý đến người con gái này, cô ta thậm chí còn không thèm nhìn anh lấy một cái, dẫu sao thì anh thuộc diện đẹp trai phong độ, gái thì xếp hàng dài để được cùng anh. Ấy vậy mà....chậc chậc.
- Em nghĩ Nhật Bản sẽ đẹp thế nào hả tiểu nha đầu?
Tiểu Mỹ hưng phấn hỏi thì Mạc Đình ngáp một cái rõ dài rồi ngả người ra ghế nhìn ra ngoài.
- Không biết, chắc là đẹp.
- Ừm, đúng đó, chị có xem trên báo, đẹp lắm luôn đó.
Tiểu Mỹ ngồi thao thao bất tuyệt mà không biết con người bên cạnh chẳng bận tâm. Cái Mạc Đình quan tâm là tại sao Sam Sam lôi hai đứa đi cùng.
Tại sân bay, ba người cùng nhau đi vào đã thấy Sam Sam đang đứng đó cùng với Dương Chí Phong, miệng còn ngậm kẹo mút rõ ngon lành.
- Sam Sam...
- Hai người đến rồi sao? Đi thôi nào.
Sam Sam mỉm cười kéo tay hai nàng đi vào trong luôn để lại đống hành lí cho mấy anh em của Dương Chí Phong xử lí. Cô còn quay lại mỉm cười với họ.
- Mấy anh đẹp trai giúp dùm nhé?
Nói rồi cô còn khuyến mãi cho cái nháy mắt tinh nghịch sau đó mất hút sau đó. Tôn Thiên Kỳ lắc đầu ngán ngẩm.
- Đại ca, anh có lấy đúng đối tượng không đấy? Đi tuần trăng mật với chồng mình còn dắt theo bạn. Hình như chị dâu đang đi du lịch thì đúng hơn.
- Bớt lời đi thằng nhóc.
Lăng Phong lạnh giọng, vậy là họ phải kéo cả đống hành lí của ba cô gái này vào. Dương Chí Phong nhìn khắp lượt và phát hiện ra được vài chuyện thú vị. Ngồi trên máy bay rồi mà Tôn Thiên Kỳ vẫn rất thắc mắc.
- Các anh không thấy lạ sao?
- Lạ cái gì?
Tôn Thiên Bảo (anh trai của Tôn Thiên Kỳ) lên tiếng hỏi. Cậu nhóc 25 tuổi đó suy nghĩ rồi mỉm cười.
- Lúc ở hôn lễ, ngay từ giây phút tiếng vỗ tay của mọi người vang lên chào mừng cô dâu thì em đã thấy chị dâu thế nào ấy. Bàn tay chị ấy túm chặt bó hoa một cách bất thường, nụ cười cũng cứng nhắc, bước chân lại có chút ngập ngừng gì đó. Xong khi chị dâu cùng đại ca đi tiếp khách thì lúc dừng lại trước bên nhà họ, chị ấy cũng hơi nhăn mặt. Em đoán chắc có một sự bí ẩn không hề nhỏ.
Thiên Kỳ xoa cằm vẻ rất chắc chắn, Lăng Phong cốc cho thằng nhóc một cái đau liếng.
- Mày đi làm nghề thám tử được rồi đó. Sao mà lắm chuyện thế hả?
- Em nói đúng mà. Cả cái lúc chị ấy vừa bước ra từ phòng thay đồ nữa. Chị ấy đưa cho em cái kẹo mút rồi cười cười nói một câu nghe rõ kì lạ.
- Câu gì?
Dương Chí Phong lạnh giọng thì Thiên Kỳ thành thật khai báo.
- Chị dâu nói 'chúng ta cùng nhau về nhà nào.'
Thiên Kỳ vừa rứt lời mọi người cũng có chút suy nghĩ. Cùng nhau về nhà là sao cơ chứ? Đặc biệt điều đó nói với Thiên Kỳ càng lạ hơn. Vừa lúc đó Sam Sam quay lại, cô mỉm cười vây vẫy tay với bốn con người đang ngồi cách mình hai hàng ghế kia.
- Nhóc Kỳ, lên đây chút.
- Ồ, em lên ngay.
Thiên Kỳ cười toe toét rồi lon ton chạy lên, lúc này máy bay vẫn chưa cất cánh. Tuy hơn tuổi Sam Sam nhưng cậu nhóc vẫn luôn miệng gọi chị dâu rồi xưng em mặc kệ tuổi tác. Cứ là vợ đại ca cậu ta gọi chị hết.
- Đừng có ăn nói lung tung với họ có biết chưa? Nếu không tôi sẽ cho cậu biết tay đó.
Sam Sam túm cổ áo Thiên Kỳ kéo xuống ngang tầm với cô rồi thì thầm nhưng miệng vẫn cười, nét mặt vẫn hổn nhiên làm ai kia rùng mình. Mọi người nhìn vào còn tưởng hai người yêu nhau sao thân mật giữa chỗ đông người thế này?
- Aha, chị dâu cứ bình tĩnh.
- Đó là bí mật giữa hai chúng ta. Nếu cậu không nói tôi sẽ nguyện ngày nào cũng nấu cơm cho cậu ăn ké.
- Được đó, em biết rồi.
Thiên Kỳ cười tít mắt rồi vui vẻ về chỗ ngồi nhưng chưa kịp bước thì vị Sam Sam túm cổ ấn xuống ngồi ngay bên cạnh mình. Họ (họ ở đây là mấy người bạn) rất ngạc nhiên trước hành động mờ ám của hai con người này. Chuyến bay cất cánh, đây sẽ là tuần trăng mật tuyệt vời của Sam Sam vì cô đã tính toán sắp tới lễ hội mùa hè ở Nhật Bản rồi. Sẽ vui đây.