- Lâm Sam Sam buồn sao?Một giọng nói trong quá khứ vang lên, Sam Sam ngồi trước căn nhà 'thiên nhiên' của Lâm Thiên ngày nào uống rượu một mình. Đã lâu rồi cô không đụng vào rượu, có lẽ từ cái ngày ấy, cái ngày chạm mặt Lâm Thiên ở quán bar.
- Nhìn chị thật tệ hại đó chị dâu.
Lần này là Lâm Hạo, anh ta mỉm cười ngồi trước mặt cô nhưng sao lại xưng hô kì lạ thế kia? Luôn là nụ cười ấy, nụ cười khiến Sam Sam an tâm vô cùng.
- Em đã giết ba mẹ mình trước khi Sinh nhi ra tay đó Hạo à. Em làm vậy là sai sao?
- Không, chị đang làm đúng mà.
Lâm Hạo mỉm cười. Sam Sam thấy hình ảnh đó rất mập mờ và rồi đó không phải Lâm Hạo mà là Thiên Kỳ.
- Sinh nhi sẽ giết họ rất tàn nhẫn, con bé sẽ không để họ chết dễ dàng vậy đâu. Tôi không biết mình phải làm gì nữa. Hãy nói cho tôi biết đi Thiên Kỳ.
- Chị dâu....
Thiên Kỳ không biết nói gì, Sam Sam đang khóc, cậu chỉ có thể tiến tới ôm Sam Sam vào lòng mình, vỗ vai an ủi cô.
- Phải làm sao để thích ứng với chuyện này đây?
- Em xin lỗi vì không ở bên chị Sam Sam.
- Sao lại thành ra như vậy? Mọi người, mọi thứ đều đảo lộn hết lên. Dương Chí Phong, anh ta cũng đã ký vào tờ ly hôn với tôi rồi.
- Chị nói cái gì?
Thiên Kỳ kinh ngạc nắm chặt hai vai của Sam Sam. Chuyện điên rồi gì xảy ra thế này, cậu mới rời đi có chút là bao chuyện xảy ra. Thiên Kỳ ngay lập tức đi gọi hai người kia đến chất vấn đại ca mới được. Sam Sam ngồi đó nhìn Thiên Kỳ đi xa.
- Cậu là một người tốt nhóc Kỳ à. Chúng ta là người một nhà mà. Sẽ cùng nhau về nhà đúng không?
Sam Sam mỉm cười, cô rót rượu uống tiếp. Nếu cuộc đời này nhẫn tâm với cô thì cô chỉ còn cách dẫm đạp lên sự nhẫn tâm đó mà sống tiếp. Sáng mai cô sẽ đưa hai đứa con mình rời đi dù hiện tại trong người cô cũng không có đồng nào.
Trước cửa căn hộ trên tầng hai mà Mạc Đình vẫn sống bao năm nay, Lăng Phong vừa nghe xong điện thoại của Thiên Kỳ mà kinh ngạc hét lớn.
- Thằng nhóc, nói cái khỉ gì hả? Đại ca ly hôn với chị dâu sao?
- Anh nói ly hôn?
Mạc Đình ngồi trong nhà cũng nghe thấy liền đi ra mở cửa hỏi. Lăng Phong gật gật đầu nhanh nhanh chóng chóng đi ngay. Mạc Đình cũng chạy theo sau Lăng Phong để xem chuyện gì đang diễn ra thế này. Vẫn là quán bar Lovely Land.
- Nói rõ đi.
Lúc này 5 người có mặt tại phòng vip là Thiên Bảo, Đinh Mẫn, Mạc Đình, Lăng Phong và Thiên Kỳ. Thiên Bảo cũng không dấu nổi ngạc nhiên khi nghe thằng em trai báo tin đúng lúc đang xử lí chút chuyện của tập đoàn thay Dương Chí Phong.
- Chị dâu vừa nói đại ca đã ký tên vào tờ ly hôn rồi. Họ sẽ cắt đứt chấm rứt toàn bộ hôn nhân này.
- Cái tên khốn nạn đó. Biết ngay từ đầu mà.
Mạc Đình tức giận nghiến răng nói làm Lăng Phong thấy mà toát mồ hôi, anh là chưa bao giờ thấy cô thế này. Đinh Mẫn sực nhớ chuyện hệ trọng liền nói cho họ biết.
- Đúng rồi, hôm nay mấy phục vụ nói đã nhìn thấy lão đại đến gặp một cô gái. Xem lại thì hình như là Khâu Nhược Linh.
- OMG, là cái con nhỏ đã sống chết từ chối đại ca không thương tiếc đó sao?
Thiên Kỳ không dấu nổi sự kinh ngạc có 102 này. Tình cũ nối lại duyên để rồi vỡ nở tình hiện tại. Lăng Phong nhìn Thiên Kỳ.
- Thế giờ chị dâu đâu?
- A, thôi chết bỏ chị dâu lại một mình rồi.
Thiên Kỳ nghe hỏi mà sực nhớ, ôi đầu óc đãng trí của cậu. Nhanh chóng cậu cầm điện thoại gọi cho Sam Sam nhưng không ai bắt máy chỉ có tiếng tổng đài vang lên điệp khúc nghe phát chán đó (anh ơi, điện thoại chị ấy phá rồi ạ :3).
- Không bắt máy. Ban nãy chị ấy có ngồi uống rượu.
- Này có khi nào xảy ra chuyện không?
Đinh Mẫn lo sợ, vừa lúc đó có tin nhắn gửi đến cho Thiên Kỳ, là một số máy lạ.
- “Đừng có lo cho tôi, nhóc Kỳ nên lo cho đại ca của mình đi. Tôi là Lâm Sam Sam đó, trên đời này không gì làm tôi gục ngã được đâu. Lần tới gặp lại nhau có lẽ chúng ta sẽ ở hai thân phận khác nhau, đến lúc đó hãy cứ coi như không quen biết đi. Cậu nhớ sống tốt đấy, bây giờ đang là mùa đông sẽ rất lạnh nếu không mặc ấm. Ăn uống cũng điều độ vào, không có tôi nấu cơm cho ăn thế nào cậu cũng bỏ bữa rồi ăn qua loa. Còn nữa tiêu tiền tiết kiệm vào tuy tôi biết cậu thuộc dạng giàu có nhưng cần phòng bị vẫn hơn. Uống rượu cũng ít thôi không tốt cho sức khỏe. Hơn thế nữa cậu cũng nên đi kiếm cô bạn gái nào đó rồi kết hôn đi. Với ngoại hình và địa vị của cậu đâu phải thiếu đối tượng theo đuổi. Hì hì, tôi thấy mình giống bà mẹ trẻ của cậu mất rồi nhóc Kỳ à. Tuy nhiên trong suốt 6 năm qua điều làm tôi hạnh phúc thứ hai đó là quen được cậu. Cậu với mọi người đừng đến gặp tôi nữa, nếu muốn gặp tôi tự biết tìm tới. Dương Chí Phong cũng đã quyết thì không thay đổi được đâu. Tôi với anh ta kết hôn đã không vì tình yêu rồi, cùng nhau chung sống trong suốt 6 năm đã là điều tuyệt vời. Tôi cũng có một món quà cho mọi người đây, tôi đã sắp xếp một bữa tối tuyệt vời cho Mạc Đình và Lăng Phong, hai người họ sẽ thành đôi thôi, Lăng Phong anh nên kiên nhẫn đợi chờ một chút. Còn Thiên Bảo và Đinh Mẫn, tôi đã nên vài địa điểm hẹn hò tuyệt vời cho hai người rồi đó. Hai người dù trên danh nghĩa hay không cũng gắn bó cùng nhau nhiều năm vậy. Kết hôn rồi thì nhớ hạnh phúc đừng có như tôi đó. Cuối cùng phiền cậu nhắn với Dương Chí Phong một câu rằng tôi hình như cũng đã từng rung động trước anh ta nhưng không phải là bây giờ đâu nhé. Là khi nào chúng tôi chính thức công khai ly hôn, khi mọi chuyện đã rõ ràng rồi hãy nói. Tạm biệt, hẹn gặp lại cậu vào một ngày xa lạ Tôn Thiên Kỳ.” số mới của chị ấy gửi đến thì phải.
Thiên Kỳ nhìn họ, ánh mắt cậu chăm chăm nhìn cái điện thoại, rõ ràng còn một dòng nữa mà cậu chưa đọc. “P/s: sẽ có lúc chúng ta cùng nhau trở về nhà.” Điều này là sao? Nó làm Thiên Kỳ nhíu mày một cách khó hiểu. Sam Sam là biết đến đâu đây?
- Ôi điên mất thôi.
Mạc Đình nói rồi đứng dậy rời khỏi đây, Lăng Phong cũng nhanh chóng đi theo cô. Chuyện này đều vượt tầm kiểm soát của họ rồi. Có lẽ nên thuận theo mong muốn của Sam Sam.
Sáng hôm sau, Dương Chí Phong thức dậy trong một căn phòng xa lạ, hắn cảm thấy vẫn còn choáng liền lấy tay ray ray thái dương. Nhìn xung quanh hắn thấy có một mẩu tin nhắn để lại.
- Anh nên chuẩn bị đi, hôm nay em với anh cùng hai đứa nhóc đi chơi. Gặp nhau lúc 8h tại công viên giải trí Golden Sun nhé.
Lời nhắn này là của Khâu Nhược Linh để lại, hắn nằm xuống vuốt mặt, mọi chuyện quá xa rồi. Tối qua hắn uống say nên chẳng còn nhớ nổi chuyện gì nữa. Trong khi hắn nằm đó thì tại biệt thự, Khâu Nhược Linh đã lái xe đến đó, cô ta mỉm cười nhìn Vũ Vũ và Băng Băng chuẩn bị đi học trong khi Sam Sam đang đứng phía sau kia.
- Chào hai nhóc, cô là Khâu Nhược Linh.
- Chào cô.
Hai đứa cúi đầu. Sam Sam nhìn Khâu Nhược Linh nhếch miệng.
- Đã lâu không gặp. Tôi sẽ sớm gửi cho cô nên khỏi lo đi. Cho tôi cái địa chỉ, à không chẳng cần đâu.
Sam Sam mỉm cười quỷ dị, Khâu Nhược Linh nhìn cô rồi lại tươi cười nhìn hai anh em song sinh.
- Ba của hai đứa muốn nhờ cô đến đón. Hôm nay ba nói sẽ đưa hai đứa đi chơi.
- Oa, vui quá đi.
Vũ Vũ vui mừng, Khâu Nhược Linh nắm lấy tay hai đứa định đưa đi nhưng Băng Băng đã rụt tay lại, cô bé nhìn Khâu Nhược Linh.
- Cháu muốn ở nhà với mama, hôm nay cháu với mama phải đi mua tấm ghép hình và làm nhiều chuyện.
- Cô có thể giúp cháu mà, hãy để mẹ cháu thư giãn nghỉ ngơi đi.
- Cháu không muốn. Vũ Vũ cũng ở nhà đi.
Băng Băng nhìn Vũ Vũ lạnh giọng, Sam Sam tuy không nói gì nhưng cô vui vì con cô không bỏ cô. Vũ Vũ thì trái lại không vui nhìn Băng Băng.
- Không, là anh muốn đi chơi với ba mà.
- Anh muốn đi thật sao? Vậy thì anh với cô ấy đi đi.
Băng Băng hét lên rồi đẩy cả hai người họ ra khỏi nhà. Khi đuổi họ rồi cô bé đóng rầm cửa lại.
- Con bé này hôm nay sao thế?
Vũ Vũ tự hỏi rồi hét lớn cốt để người bên trong nghe được.
- Anh sẽ mua quà cho em.
Sau đó thằng nhóc ngước lên nhìn Khâu Nhược Linh mỉm cười.
- Mình đi thôi cô.
- Ừm.
Khâu Nhược Linh xoa đầu thằng nhóc rồi cùng đi. Thật may Vũ Vũ mang gương mặt giống Dương Chí Phong nếu không cô cũng cự tuyệt đá thằng nhỏ ngay. Cần có người trung gian để lôi kéo Dương Chí Phong dần dần. Sau khi đuổi họ đi, Băng Băng thấy Sam Sam bước lên phòng, cô bé chạy theo sau. Sam Sam nhìn tờ giấy ly hôn đặt trên bàn mà tay cầm bút vẫn chưa ký.
- Mama hãy ký đi. Chúng ta không cần ba và Vũ Vũ nữa. Họ chọn cô ta thay vì mama và con. Vậy thì chúng ta cũng sẽ chọn cuộc sống khác thay vì họ.
Băng Băng lạnh lùng mà cương quyết. Tại sao một con nhóc 5 tuổi lại có thể nói ra mấy lời lẽ này cơ chứ? Sam Sam mỉm cười ôm Băng Băng vào lòng.
- Thông minh quá đôi khi không tốt đâu thiên thần của mẹ.
- Là vì con giống mama thôi.
Băng Băng cũng vòng tay ôm lấy Sam Sam. Cả hai mẹ con đều quyết tâm chấm rứt cuộc sống rắc rối hiện tại này. Dù trong người không có gì nhưng họ vẫn ra đi. Sam Sam đã ký vào tờ đơn rồi tự mình hoàn thành thủ tục mà không cần đến Khâu Nhược Linh nữa. Ly hôn đúng là đơn giản. Sự ràng buộc bởi pháp luật bây giờ cũng chẳng còn có hiệu lực nếu hai người với hai chữ ký trên tờ giấy. Kết hôn đơn giản mà ly hôn càng gọn lẹ. Đây là cái kết cuối cùng cho gia đình nhà họ Dương sao? Bản hợp đồng chính thức mất hiệu lực, cuộc hôn nhân chính thức tan vỡ hoàn toàn. Họ đã trở thành hai người dưng.