Lúc này tại ngôi nhà trên biển, Sam Sam ngồi một mình ở ghế gỗ trắng trước hiên nhà, cả người cô và ngôi nhà này đều mang một màu trắng, cô yên lặng ngắm sóng biển lăn tăn. Con người ta chỉ cần là có thể dễ dàng thay đổi mà.
- Mama....
Băng Băng và Dương Dương cùng lúc lên tiếng, cả hai đứa mỉm cười tiến tới ôm chầm lấy Sam Sam rồi cũng ngồi bệt xuống hai bậc thang đó cùng ngắm cảnh biển ban trưa này.
- Mama không đi ăn trưa sao? Con cứ nghĩ được mama thiết đãi một bữa.
Dương Dương mỉm cười. Sam Sam nhìn hai đứa con này nở nụ cười hiền.
- Mẹ xin lỗi nhé, có nhiều chuyện suy nghĩ quá làm mẹ quên mất.
- Nhìn mama bây giờ giống chị gái của con quá.
Băng Băng lên tiếng đùa với Sam Sam. Đúng là cũng chẳng nói quá vì Sam Sam nhìn còn rất trẻ, cô vẫn luôn đeo kính đen bản to và môi thì tô son đỏ chót nổi bật. Với Sam Sam bây giờ cô cần bảo vệ các bảo bối và hoàn tất trò chơi của gia tộc.
- Lucy....nếu chị nói rằng sẽ sợ em thì mọi chuyện đã khác.
Sam Sam đột nhiên lên tiếng làm hai đứa trẻ ngạc nhiên nhìn cô nhưng rồi cả hai cùng nhùn vai và ngắm biển tiếp. Ngay gần đó một chiếc ô tô đen bóng loáng dừng ngay lại, bước xuống xe là Dương Chí Phong và Vũ Vũ đang tiến lại gần. Sam Sam biết nhưng là không nhìn. Băng Băng và Dương Dương ngay lập tức đứng dậy lùi về phía sau Sam Sam đứng.
- Mama...
Vũ Vũ vui mừng ngay lập tức chạy đến ôm lấy Sam Sam đang ngồi đó. Không ôm Vũ Vũ mà cũng chẳng đẩy thằng bé ra Sam Sam cứ để mặc vậy. Dương Chí Phong khá ngạc nhiên với phong cách mới của cô.
- Đã lâu không gặp.
- Như vậy mà đã lâu sao Dương Chí Phong?
Sam Sam bỏ kính ra nhìn thẳng vào Dương Chí Phong nhếch miệng cười, cô đứng dậy kéo Vũ Vũ ra khỏi người mình khá lạnh nhạt.
- Vũ Vũ, chúng ta hiện tại chỉ như hai người dưng thôi con hiểu chứ?
- Mama....
Vũ Vũ không hiểu, Băng Băng đứng phía sau lạnh lùng liếc nhìn ba và anh trai mình.
- Gia đình chúng ta đã không còn rồi nên mối quan hệ cũng vậy mà thuận theo kết thúc thôi.
- Băng Băng...
Vũ Vũ nhìn cô em gái kia, vẫn cứng rắn và có phần lạnh lùng hơn thường ngày. Cuộc gặp mặt gia đình này đúng là kì lạ không biết phải nói sao nữa. Dương Dương nhìn về phía hai người vừa đến kia rồi nắm lấy bàn tay của Sam Sam.
- Mama....ta về nhà thôi.
- Ừm, mẹ sẽ nấu món hai đứa thích.
Sam Sam mỉm cười đeo kính vào rồi nắm tay hai đứa lướt qua hai ba con họ Dương mà rời đi.
- Em muốn tất cả như vậy sao Lâm Sam Sam? Phải một sống một chết em mới có thể buông?
Dương Chí Phong quay lại nhìn thẳng vào Sam Sam làm cô khựng lại. Dương Chí Phong đã biết được bao nhiêu rồi cơ chứ? Băng Băng ngước lên nhìn người mẹ xinh đẹp của mình.
- Mama nói chuyện đi.
- Ừm, theo ý của Băng Băng.
Sam Sam mỉm cười để hai đứa đứng đó quay lại đi thẳng vào trong căn nhà gỗ. Vũ Vũ lúc này quay ra đứng cùng hai đứa nhóc kia.
- Tại sao em không nói với anh về chuyện đó?
- Anh là kẻ ngốc thôi Vũ Vũ. Làm gì có chuyện papa lại để người phụ nữ khác đến đưa chúng ta đi trong khi mama vẫn còn ở đó?
Băng Băng lạnh giọng , Vũ Vũ nhất thời im lặng không biết phải làm sao nữa. Đúng vậy, ngày đó Vũ Vũ quá ham chơi mà không để ý thấy biểu hiện khác lạ của mama mình. Có lẽ đây là cái giá mà Vũ Vũ phải trả bởi sự sai lầm của mình.
Trong căn nhà gỗ, Sam Sam quay lại nhìn Dương Chí Phong thì hắn bất ngờ vòng tay ôm lấy cô. Sam Sam không hiểu hành động này là sao nữa.
- Buông ra đi.
- Em là người độc ác nhất trên thế giới này. Vì nó mà em không cố níu kéo anh lại sao?
Dương Chí Phong vẫn ôm chặt lấy Sam Sam mà lên tiếng hỏi. Sam Sam cũng đang đưa tay lên lưng chửng tưởng như sẽ ôm lấy Dương Chí Phong nhưng cô đã nắm chặt hai tay lại.
- Tôi với anh kết hôn và sinh con là không có tình yêu. Anh còn ghét tôi vô cùng mà. Thế nên anh muốn ly hôn tôi thuận theo ý anh, tôi biến mất để anh không thấy. Chẳng lẽ điều đó còn không làm anh vừa lòng sao?
- Em luôn lúc nào cũng chỉ có Thiên Kỳ, người chồng là anh đây một chút em cũng không để vào mắt.
Dương Chí Phong buông Sam Sam ra, hắn đưa tay tháo kính xuống để nhìn sâu vào trong đôi mắt của cô. Hắn muốn xem cô sẽ nói dối hắn thế nào nếu hai người nhìn nhau như vậy.
- Nhóc Kỳ khác, anh khác. Hai chúng ta đã chấm rứt rồi, chẳng phải tôi đã không mang Vũ Vũ đi hay sao?
- Haha, em vẫn vậy, từ ngày đầu tôi đã biết em là con người khó đoán thế nào rồi. Tôi chẳng hiểu em một chút nào cả, dù lúc đó rất muốn giết em nhưng nhìn em buồn bã ngắm gì đó trong điện thoại tôi đã biết em không hề muốn cười nói. Cái em làm, cái em nói, cái em thích tất cả đều là của Lâm Sinh Sinh mà thôi. Em sống cuộc đời của em gái mình đổi lại là sự bình yên cho gia tộc. Khi em muốn một gia đình riêng của mình em đã sẵn sàng trở về con người cũ để hủy hoại gia đình mình. Em đã giết ba mẹ mình? Nhìn thẳng vào mắt tôi và nói sự thật đi.
Dương Chí Phong túm chặt hai cánh tay cô hét lớn. Sam Sam lần thứ mấy rồi cô cảm thấy sợ con người này vô cùng. Muốn tránh lé cũng không được, Sam Sam nhìn con người trước mặt.
- Phải, là tôi đã giết ba mẹ mình đó? Anh có biết cuối cùng thì họ nói gì không? Mày là ác quỷ, chị em mày đều là ác quỷ.......Đúng vậy, cả tôi và Sinh Sinh đều là ác quỷ cả thôi. Có điều Lâm Sinh Sinh chết rồi, bây giờ chỉ còn tồn tại Lucian Taylor mà thôi. Tôi sẽ đánh bại cô ta và lấy lại K.
- Là SS, em quên mất ý nghĩa của nó rồi sao?
Dương Chí Phong buông tay ra, Sam Sam không nói gì đứng đó, cô khoác lại cái áo cẩn thận nhìn Dương Chí Phong.
- Hãy cùng xem ai là người thắng cuộc. Vì con của tôi nên tôi đã phải làm như vậy. Vì Vũ Vũ và Băng Băng tôi sẵn sàng trở thành ác quỷ để cả hai đứa không phải chịu số phận như tôi. Thế nên anh đừng có mở miệng nói gì với Vũ Vũ hết. Còn nữa, Dương Chí Dĩnh....thằng nhóc đó...........
- Đừng có động vào nó.
Dương Chí Phong mệt mỏi ngồi trên ghế, quá nhiều chuyện cùng lúc xảy ra rồi mà cho đến bây giờ bản thân hắn chưa thể hiểu rõ tất cả.
- Ha, anh lo lắng sao? Xin hãy yên tâm đi, tôi sẽ chăm sóc đứa EM TRAI của anh vô cùng cẩn thận đừng lo gì cả.
- Lâm Sam Sam....một lần cuối cùng là em....có từng yêu tôi?
Dương Chí Phong không nhìn cô cất tiếng hỏi. Hắn không quan tâm đến mọi chuyện, hắn chỉ muốn biết với cô hắn là cái gì? Hắn có vị trí trong lòng cô?
- Chẳng phải nhóc Kỳ có báo lại hay sao? Đúng là tôi đã từng rung động trước anh đó nhưng bây giờ....tôi là vợ của người khác, anh cũng có gia đình của anh. Chúng ta là hai kẻ xa lạ. Hãy thôi làm khổ nhau đi.
Sam Sam tiến tới gần Dương Chí Phong, cô cúi xuống ôm lấy hắn, một cái ôm chứa đựng bao nhiêu điều.
- Xin anh.....dù tôi có ra sao cũng hãy bảo vệ con của chúng ta. Tôi không dám chắc mình có thể làm gì nữa.
- Em đừng lo...tôi sẽ bảo vệ Vũ Vũ và Băng Băng. Vị trí phu nhân đó chỉ có em mà thôi. Tôi sẽ chờ em, chờ em đến khi em kết thúc tất cả để quay về nhà. Lâm Sam Sam....tôi......yêu em.
Dương Chí Phong vừa rứt lời là lúc Sam Sam rời khỏi căn nhà này. Chỉ đơn giản là nói câu 'tôi yêu em' chỉ đơn giản là gọi tên cô mà thôi. Tại sao nhiều năm về trước Dương Chí Phong không làm vậy, tại sao lúc đó hắn không làm vậy với cô? Có lẽ nếu hắn làm như vậy thì cô và hắn, gia đình của cả hai đứa tạo ra đã không như bây giờ. Nếu hắn đối xử với cô như vậy thì cô đã không chọn con đường này. Tất cả đã quá muộn rồi, cô đã không còn bờ để quay đầu nữa. Trò chơi này cô sẽ chấm rứt nó, cô sẽ bảo vệ hai bảo bối mà cô yêu thương nhất trên đời kia.