Hợp Đồng Tình Nhân Của Người Thừa Kế: Yêu Mãi Không Tha

Chương 67: Chương 67: Có cần chịu trách nhiệm hay không (11)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Rốt cuộc Cẩm Dương không thể nào chịu được nữa, anh đặt bút xuống, nói: “Bác Duệ, cha nghĩ bây giờ con nên đi tắm rồi đi ngủ đi thì hơn.”

Bác Duệ đưa mắt nhìn Cẩm Dương, nhíu mày lại, sau đó nói: “Cha ơi, cha đang ghen đấy à?”

Cẩm Dương: “...”

“Cha đừng nóng giận, thật ra con nghĩ, so thích với cha, chị Thâm Thâm càng thích con nhiều hơn, cha xem, con chỉ nói với chị ấy là con bị bệnh, chị ấy đã vội vội vàng vàng chạy tới, đưa con đi bệnh viện.”

Cẩm Dương không nói gì, nhưng trong lòng anh lại dâng trào một cả giác khó có thể nói ra được thành lời, mặc dù anh biết, người đang lải nhải không ngừng bên tai mình là con trai ruột của mình, tình cảm bé giành cho Lâm Thâm Thâm tuyệt đối không phải là tình yêu, có thể là do từ nhỏ đã không có mẹ, bé muốn có được tình thương của người mẹ.

Nhưng mà, anh vẫn cảm thấy không thoải mái cho lắm.

Cảm giác giống như là, khó khăn lắm mình mới đợi được, đến khi đợi được thứ đó, lại bị người khác dòm ngó.

“Cha, cha đừng có mà không tin lời nói của con, huống chi, con nghĩ cha không thích hợp với chị Thâm Thâm...”

Cẩm Dương lập tức đứng dậy từ trên ghế salon, không thèm suy nghĩ xách cổ áo của Bác Duệ lên, xách bé trở về phòng ngủ, ném vào trên giường, cầm lấy chiếc chăn nhỏ của bé, quấn quanh mấy tầng trên người bé, uy hiếp nói: “Bác Duệ, cha cảnh cáo con, nếu con còn tiếp tục không chịu đi ngủ, nói dông nói dài với cha, ngày mai cha sẽ không cho con tiền tiêu vặt nữa.”

Bác Duệ thật sự bị Cẩm Dương uy hiếp, bé ngoan ngoãn nằm ở trên giường, nhắm hai mắt lại.

Một lát sau, bé lại mở mắt ra, nhìn Cẩm Dương nói: “Cha ơi, con muốn ôm bé bọt biển của con ngủ chung.”

Bé bọt biển là món đồ chơi làm bằng nhung, là món quà Bác Sủng Nhi tặng cho Bác Duệ vào sinh nhật ba tuổi của bé.

Cẩm Dương hơi mất kiên nhẫn trừng mắt với con trai mình, cảm thấy bé thật là phiền toái.

Tuy nhiên, chê con trai phiền toái thì chê phiền toái, Cẩm Dương vẫn xoay người, đi tới ghế sa lon xách bé bọt biển của Bác Duệ tới, nhét vào trong ngực của Bác Duệ, sau đó còn không quên đắp chăn cẩn thận lại cho Bác Duệ.

Bác Duệ lại nhắm hai mắt lần nữa, lúc Cẩm Dương nghĩ bé đã sắp sửa ngủ mất, Bác Duệ lại đột nhiên mở mắt ra, nhỏ giọng nói: “Cha ơi, con có thể hỏi cha một chuyện không?”

Nếu đổi lại là bình thường, Cẩm Dương đã sớm xoay người bỏ con trai mình lại rồi, nhưng hôm nay ngại vì Bác Duệ là bệnh nhân, Cẩm Dương hiếm khi kiên nhẫn “ừ” đáp lại, coi như là đồng ý với yêu cầu của Bác Duệ.

Nghe thấy tiếng ừ của cha, Bác Duệ mới ôm bé bọt biển không lớn hơn mình bao nhiêu, ngồi dậy trên giường, chớp chớp mắt nhìn Cẩm Dương, sau đó hơi ngượng ngùng cúi đầu xuống, giống như là nghĩ về chuyện gì đó vậy, một lát sau, bé mới hơi xấu hổ mở miệng nói: “Cha ơi, hôm nay ở trong bệnh viện, lúc chị Thâm Thâm bế con giữ người con khi tiêm, con vô tình sờ vào ngực của chị ấy.”

Sắc mặt của Cẩm Dương, chợt đen lại.

Trong lòng có cảm giác khó hiểu chợt dâng trào.

Bác Duệ không phát hiện ra sắc mặt của cha mình đã đen thui, bé vẫn tiếp tục nói: “Cha ơi, lúc trước cha từng nói, không thể tùy tiện sờ loạn ngực của phụ nữ, mặc dù con chỉ vô tình sờ vào, nhưng con sờ vào ngực của chị Thâm Thâm là sự thật.”

“Cái đó...” Bác Duệ nuốt nước miếng, mặt đỏ giống như quả táo, nói: “Cha ơi, con có cần đi tìm chị Thâm Thâm, sau đó chịu trách nhiệm với chị Thâm Thâm hay không?”

Sắc mặt của Cẩm Dương đã khó coi tới cực điểm, anh cố chịu đựng cơn giận đến giới hạn cuối cùng, vừa định mở miệng nói chuyện với Bác Duệ, giọng nói của Bác Duệ đã lại truyền lần nữa tới: “Cha ơi, thật ra con rất muốn chịu trách nhiệm với chị Thâm Thâm.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.