Hợp Đồng Tình Nhân Của Người Thừa Kế: Yêu Mãi Không Tha

Chương 63: Chương 63: Có cần chịu trách nhiệm hay không (7)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Lâm Thâm Thâm từ từ đứng thẳng người dậy, đang suy nghĩ xem nên mở miệng chào hỏi Cẩm Dương như thế nào, Bác Duệ đứng bên cạnh cô lại đột nhiên lên tiếng, gọi: “Cha —— “

Lâm Thâm Thâm nghe thấy Bác Duệ gọi cha, cô dáo dáo nhìn xung quanh xem thế nào, muốn nhìn xem cha của Bác Duệ là ai, thuận tiện trong lòng thầm sắp xếp lại ngôn từ, suy nghĩ xem nên giải thích với cha của Bác Duệ như thế nào về chuyện mình còn chưa nhận được sự đồng ý của cha Bác Duệ, đã tự tiện đưa Bác Duệ đến bệnh viện.

Dưới đại sảnh của khu chung cư chỉ có tốp ba tốp năm người đi qua, một người trong đó là cô gái trẻ nhìn còn trẻ tuổi hơn cô, một người là bà lão, một người khác là người đàn ông trung niên.

Lâm Thâm Thâm nghĩ người đàn ông trung niên kia là cha của Bác Duệ theo bản năng, cô hướng người về phía người đàn ông trung niên kia, điều chỉnh xong tư tế, mỉm cười với người đàn ông trung niên kia bằng biểu cảm cực kỳ thân thiện.

Trên thế giới này, có một loại phụ nữ trầm tĩnh đoan trang, nở nụ cười như trăm hoa đua nở, giống như Lâm Thâm Thâm.

Mặc dù cô chỉ nở nụ cười khách sáo với đối phương, nhưng vẫn chọc cho người đàn ông trung niên kia bỗng dưng đỏ bừng mặt, ngượng ngùng cúi thấp đầu, vội vã cất bước dài rời đi.

Lâm Thâm Thâm hơi há hốc miệng, biết mình nhận lầm người, cô lúng túng quay mặt đi, chợt nhìn thấy Cẩm Dương vừa rồi còn đứng ở lối vào của tòa nhà chung cư, bây giờ đã ung dung cất bước, đi về phía cô.

Ánh hoàng hôn lẳng lặng từ đường chân trời chiếu xuống, phủ một lớp ánh sáng màu vàng cam lên trên khuôn mặt của Cẩm Dương, làm khí chất nhẹ nhàng tao nhã của anh tỏa ra một tầng ánh sáng rực rỡ đến chói mắt.

Nhiều ngày không gặp, Lâm Thâm Thâm không ngờ mình bất chợt gặp được anh ở đây, sức quyến rũ của anh càng nhiều hơn trước, sống mũi cao, bờ môi mỏng lạnh lùng, hình như anh mới cắt tóc, mái tóc mềm mượt như tơ được cắt tỉa gọn gàng rũ xuống trên trán, càng làm nổi bật lên vẻ tinh thần và nội liễm trên khuôn mặt đẹp trai của anh.

Lúc Lâm Thâm Thâm đang ngẩn người, Cẩm Dương đã đứng ở trước mặt cô.

Bác Duệ ngẩng cao đầu lên, nhìn Cẩm Dương cao hơn mình rất nhiều, nói như là đang hiến bảo vật: “Cha ơi, đây chính là chị Thâm Thâm mà con đã từng nhắc tới với cha.”

Cẩm Dương nhìn chằm chằm vào trên khuôn mặt của Lâm Thâm Thâm, nghe thấy con trai mình giới thiệu đâu vào đấy, biểu tình trên mặt không có vẻ gì là thay đổi, cũng không thèm nhìn về phía con trai mình, vẫn bình tĩnh nhìn Lâm Thâm Thâm như cũ.

Lâm Thâm Thâm chợt bị lời giới thiệu của Bác Duệ làm cho shock ngay tại chỗ, cô bình tĩnh nhìn Cẩm Dương, không thể nào tưởng tượng nổi những gì mình vừa nghe được.

Thiên tài kinh doanh Cẩm Dương chỉ một trận đánh đã thành danh ở thành phố Bắc Kinh này, là cha của một đưa trẻ năm tuổi? Hơn nữa còn là người cha đơn thân... nếu tin tức này, bị người tung ra ngoài, không biết sẽ dẫn tới bao nhiêu sóng to gió lớn!

Bác Duệ không hài lòng với hành vi không chào hỏi Lâm Thâm Thâm bất lịch sự này của cha mình, bé phồng má, hung hăng trợn mắt nhìn Cẩm Dương, sau đó lựa chọn cách xoa dịu cục diện lúng túng này bằng cách kéo tay của Lâm Thâm Thâm, nói: “Chị Thâm Thâm ơi, đây là cha của em.” Dừng lại, Bác Duệ ném cho cha mình một nấc thang đi xuống, giải thích với cô: “Chị Thâm Thâm ơi, cha em là người ít nói, chị đừng giận nhé.”

Lâm Thâm Thâm nhất thời bị những lời này của Bác Duệ Duệ kéo hoàn hồn lại, cô cúi đầu xuống, thấy trong đôi mắt to trong suốt của Bác Duệ bao phủ một một tầng áy náy, sắc mặt của cô chợt trầm xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.