Hợp Đồng Tình Nhân Của Người Thừa Kế: Yêu Mãi Không Tha

Chương 174: Chương 174: Cuộc đời của cô ấy, tôi chịu trách nhiệm (14)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Viên cảnh sát lớn tuổi tên Đầu Nhi kia nghe vậy bèn đi đến trước mặt, khách sáo nói: “Tiểu thư, bây giờ cô có thể đi rồi, những người này chúng tôi sẽ phụ trách áp giải về đồn, dạy dỗ thật tốt, cô yên tâm, vị kia đã dặn dò chúng tôi rất kĩ.”

Lâm Thâm Thâm nhíu mày, nghe viên cảnh sát nói mà không hiểu gì cả, hỏi ngược: “Vị kia?”

“Đúng vậy, chính là người...” Viên cảnh sát lớn tuổi thấy Lâm Thâm Thâm xinh xắn, nghĩ bụng nhất định là bạn gái hoặc vợ của vị cấp trên kia, suýt nữa bật thốt ra rằng bạn trai hoặc chồng các loại, nhưng ngẫm lại, viên cảnh sát lớn tuổi kia sửa thành: “...người bạn trong quân khu của cô đó!”

Người bạn trong quân khu? Lâm Thâm Thâm lại càng nghi ngờ, đến người thân trong quân khu cô còn không có, hơn nữa rời khỏi Bắc Kinh suốt sáu năm, lấy đâu ra bạn trong quân khu?

Cô vốn đang không hiểu, tại sao những cảnh sát này lại biết chuyện mà kịp lúc đến đây, suy nghĩ đầu tiên của cô là Lâm Viễn Ái báo cảnh sát, nhưng cẩn thận nghĩ lại, Lâm Viễn Ái với đám người này là bạn, hẳn sẽ không tuyệt tình đến vậy, bây giờ nghe vị cảnh sát này nói, trước mắt có thể chắc chắn là quân khu cử bọn họ tới, nhưng là ai mới được?

Cô đi vội, đến điện thoại còn không mang, căn bản không thể cầu cứu, ai lại biết cô ở “Kim Bích Huy Hoàng”?

Viên cảnh sát lớn tuổi kia thấy Lâm Thâm Thâm im lặng, chỉ coi như Lâm Thâm Thâm đang khiêm tốn, dẫu sao thế giới này, người càng có bối cảnh, càng sâu xa, cho nên liền nhìn Lâm Thâm Thâm với vẻ ‘tôi hiểu hết mà, cô không cần nói đâu’, nhoẻn miệng cười hiền rồi quay đầu, sắc mặt lập tức sầm xuống, lạnh lùng nhìn chằm chằm đám người quỳ dưới đất: “Các người cũng to gan quá đấy, mới tí tuổi đầu đã học đòi trêu ghẹo con gái nhà lành, dám giở trò lưu manh trong thành Bắc Kinh, đưa về đồn hết cho tôi!”

Viên cảnh sát lớn tuổi kia là người Bắc kinh, nói một lèo giọng Bắc Kinh, nói chuyện gắn gọn lanh lẹ, hẳn là lớn tuổi hơn, không ưa nhìn bọn trẻ hư hỏng, cho nên càng nói càng hăng, lôi hết điểm xấu của đám người kia ra nói một lượt: “Cậu nhìn cậu xem, tóc nhuộm cái màu gì đấy, nhìn có giống màu p**n không hả, vừa nhìn đã biết không phải loại tốt lành gì, đây là thủ đô, mấy cậu thật tưởng là không còn pháp luật nữa à? Hay coi đây là vườn hoa nhà cậu, muốn ngang ngược thế nào thì ngang ngược thế đó—— “

Viên cảnh sát kia đang nói đến cao trào, bất thình lình cửa phòng bỗng bật mở.

Lực hơi mạnh, cánh cửa bị đẩy ra theo quán tính đập vào bức tường đằng sau, ‘rầm’ một tiếng, mọi người bất ngờ đồng loạt nhìn ra, nhìn thấy gương mặt kia thì đồng loạt ngẩn người.

Lâm Thâm Thâm cũng nhìn theo, bóng dáng cao lớn của người đàn ông đừng ngược sáng, vẫn áo sơ mi trắng và quần tây đen quen thuộc, là Cẩm Dương!

Có vẻ như anh vừa chạy đến, thở hổn hển, đầu tóc hơi xốc xếch, nhưng không hề ảnh hưởng đến vẻ tuấn mĩ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.