Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Đèn trên hành lang không tắt, ánh đèn cam lờ lờ hắt lên bức tường trắng tạo nên một không gian ấm cúng, Thịnh Thế chống tay lên lan can, nhìn như thờ ơ, nhưng sự chú ý đang tập trung hết vào từng câu từng chữ vang lên trong điện thoại.
Đến khi tiếng nói bên đầu bên kia dứt, Thịnh Thế mới chậm rãi đứng thẳng người, xoay người, dựa eo vào thành lan can, trả lời: “Được,em biết rồi, anh chờ một chút, em sẽ gọi đến “Kim Bích Huy Hoàng”, biết tin rồi sẽ báo lại cho anh.”
Nói xong, Thịnh Thế bèn ngắt máy, nhanh chóng tìm số của “Kim Bích Huy Hoàng “ trong danh bạ, gọi đi.
Chuông vừa reo, đầu bên kia đã lập tức bắt máy, giọng nói ân cần của quản lí Kim Bích Huy Hoàng vang lên: “Anh Thịnh, anh có gì dặn dò ạ?”
Cách điện thoại, Thịnh Thế cũng có thể đoán ra cái dáng vẻ chân chó của người đầu bên kia, không nhịn nhếch môi, theo thói quen phun ra một câu: “Tôi nói, hồi đại học cậu có chắc môn mình học là quản lí kinh doanh chứ không phải nịnh hót đấy chứ?”
Người đầu bên kia nghe vậy chỉ cười xòa, cậu ta đã quen với cái phong cách nói chuyện này của boss nhà mình rồi.
Thịnh Thế đùa một câu rồi đi thẳng vào vấn đề chính: “Cậu giúp tôi kiểm tra một người tên là Lâm Viễn Ái, xem cậu ta ở phòng nào, sau đó đến phòng đó kiểm tra cho tôi tình trạng của một cô gái nên Lâm Thâm Thâm?”
Đây là lần đầu tiên cậu quản lí kia nghe thấy từ trong miệng ông chủ nhà mình thốt ra tên của một người phụ nữ khác ngoài bà chủ, cậu ta sửng sốt hồi lâu cũng chưa khôi phục tinh thần nổi, ngược lại còn nghi ngờ hỏi: “Lâm Thâm Thâm? Phụ nữ?”
Thịnh Thế sao không biết trong đầu cậu ta đang nghi ngờ cái gì, mặt lập tức lạnh xuống, bực bội hừ lạnh: “Bảo cậu làm gì thì làm đi, nói nhảm nhiều như thế làm gì? Có muốn làm nữa không, không muốn thì cút luôn cho tôi!”
“Dạ, dạ, dạ... anh Thịnh, em đi ngay, đi ngay đây.” Cậu quản lí bị Thịnh Thế quát thì lập tức khôi phục tinh thần, nhanh chóng cúp máy, đi kiểm tra theo lời Thịnh thế.
Thịnh Thế cầm di động, không về phòng ngủ luôn, mà mệt mỏi dựa vào lan can, ngửa đầu nhìn trần nhà giết thời gian.
Chưa đến mười phút, cậu quản lí “Kim Bích Huy Hoàng” đã gọi lại.
Thịnh Thế bắt máy, người bên kia lập tức báo cáo: “Anh Thịnh, Lâm Viễn Ái là hội viên cao cấp của Kim Bích Huy Hoàng, tối nay cậu ta bao phòng 0001, gọi mười ba cô gái của quán vào phục vụ, nhưng nửa tiếng trước, vị tiểu thư tên Lâm Thâm Thâm anh cần tìm xuất hiện...”