Nụ cười đó, mỹ lệ kinh diễm, tựa như trăm hoa nở rộ trong ngày xuân.
Thế nhưng rơi vào đáy mắt Lâm Viễn Ái, lại giống như sát khí vạn mũi tên cùng bắn, dọa cậu mấp máy môi, cuối cùng ngoan ngoãn cúi đầu xuống, ngồi trên ghế ăn Lâm Thâm Thâm kéo ra.
Lục Tương Nghi dựa vào ghế ăn, nhìn qua Lâm Viễn Ái ngồi xuống, ánh mắt ngẩn người, rõ ràng mang theo không thể tin, nhưng mà rất nhanh, Lục Tương Nghi đã khôi phục vẻ thẹn thùng động lòng người nhất quán, cười cười, tìm cho mình bậc thang đi xuống, nói một câu: “Viễn Ái có chị ruột là chị Thâm Thâm, quả nhiên không để người chị họ này vào trong mắt nữa rồi.”
Lâm Thâm Thâm ưu nhã hào phóng mỉm cười với Lục Tương Nghi, cũng không nói lời nào, chỉ kéo ghế giữa Cẩm Dương và Lâm Viễn Ái ra, tự nhiên ngồi xuống.
Lục Đình Phương nhìn thấy con gái của mình ầm ĩ xấu mặt ở trước mặt Cẩm Dương, vội vàng lên tiếng, hòa hoãn bầu không khí: “Được rồi, đã đầy đủ, vậy mọi người hãy mau chóng ăn cơm đi.”
Lâm lão phu nhân nhìn qua cháu trai duy nhất Lâm Viễn Ái, nói một câu: “Viễn Ái, mấy ngày nay cháu chơi bời lêu lổng ở đâu vậy, mỗi ngày mỗi đêm đều không có nhà.”
Lâm Viễn Ái giống như đã thành thói quen Lâm lão phu nhân nói như vậy, vẻ mặt thờ ơ ngồi trước bàn ăn, không lên tiếng.
Lúc này Lục Tương Nghi đã ngồi xuống ghế của mình, nghe thấy Lâm lão phu nhân răn dạy Lâm Viễn Ái, liền cầm đũa gắp đồ ăn, để vào trong bát của Lâm lão phu nhân, nói: “Bà nội, hiện tại có khách ở nhà, bà răn dạy Viễn Ái như vậy, chẳng phải để cho người ta chê cười sao? Vẫn nên tập trung ăn cơm thì hơn, có được không ạ? Phải biết, bà nội ngài không ăn, những người khác không dám động đũa đâu!”
Lâm lão phu nhân bị Lục Tương Nghi dùng dăm ba câu dỗ sắc mặt chuyển biến tốt đẹp, song vẫn dùng ánh mắt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn thoáng qua Lâm Viễn Ái, rồi ngẩng đầu hướng về phía Lục Tương Nghi cười ha hả nói một câu: “Đúng vật đúng vậy, Tương Nghi nói rất đúng, tất cả mọi người ăn đi.”
Nói rồi, Lâm lão phu nhân liền giơ đũa lên, gắp một chút đồ ăn, bỏ vào trong bát của Lục Tương Nghi.
“Cảm ơn bà nội.” giọng nói Lục Tương Nghi ngọt ngào nói một tiếng cám ơn, rồi lại gắp ít thức ăn, bỏ vào trong bát của Lâm lão phu nhân, vô cùng quan tâm nói: “Bà nội bà cũng ăn đi ạ.”
“Tương Nghi cũng thật là, đáy lòng thương bà nội của nó nhất, con làm mẹ mà cũng không được gắp thức ăn!” Lục Đình Phương gắp thứ ăn cho chồng mình Lâm Chấn Đình, liếc nhìn Lục Tương Nghi, trêu đùa nói.
“Mẹ, mẹ thật là!” Lục Tương Nghi thẹn thùng nhìn Lục Đình Phương một cái, sau đó giơ đũa lên, cũng gắp thức ăn cho Lục Đình Phương, sau đó còn không quên gắp thức ăn cho Lâm Chấn Đình, còn nửa đùa nửa thật nói: “Cha, cha cũng có, đừng ăn dấm như mẹ con nha!”
Trên bàn ăn, lập tức bởi vì hành động này của Lục Tương Nghi, trở nên ấm áp hòa thuận.
Cha mẹ, cháu gái bà nội, nhìn thật giống cảnh tượng của một gia đình hòa thuận, giống như cảnh tượng mà gia đình nào cũng có, thế nhưng là rơi vào đáy mắt Lâm Thâm Thâm, lại trở nên có chút chói mắt.
Cô cảm thấy mọi thứ trước mặt như một tuồng kịch, trong đó có người thân của cô, cũng có kẻ thù của cô, màn kịch gia đình luân lý hòa thuận này, lại tràn đầy châm chọc khắp nơi.
Lâm Thâm Thâm không nhịn được nghiêng đầu, nhìn sang Lâm Viễn Ái bên cạnh mình, nhìn thấy thiếu niên kia chỉ cúi thấp đầu, trong tay cầm thìa, liều mạng uống canh.