Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lâm Thâm Thâm có chút không rõ ý đồ của Cẩm Dương, dù cô vô cùng chán ghét Lục Tương Nghi, nhưng vẫn đi theo.
Trên cái bàn Lục Tương Nghi ngồi, giữa cô ta và người đàn ông đó có hai cái ghế trống, cho nên Cẩm Dương sải bước đi đến, chỉ có thể lựa chọn ngồi bên cạnh Lục Tương Nghi.
Cẩm Dương nhìn thấy cả người cô ta nghiêng ra khỏi ghế, trò chuyện vui vẻ với người đàn ông bên cạnh, âm thanh mang theo vài phần lạnh nhạt nói: “Thật ngại quá, mượn ngồi chút.”
Lục Tương Nghi đang bận thưởng thức khoái cảm một người người đàn ông nữa trầm luân dưới sức hút của cô ta, không rảnh bận tâm Cẩm Dương, cho nên cô ta không thèm ngẩng đầu, không ngừng cười dịu dàng nhỏ giọng nói với người đàn ông bên cạnh.
Cẩm Dương đứng ở trước ghế, nhìn thấy Lục Tương Nghi quay lưng về phía mình, bày ra dáng vẻ phong tình vạn chủng, không hề để ý tới mình, nét mặt vẫn bình như trước, chỉ hời hợt giơ tay lên, rất tự nhiên kéo cái ghế không ai ngồi bên người Lục Tương Nghi ra sau.
Kết quả, Lục Tương Nghi vốn dồn một nửa trọng lượng của mông sang cái ghế bên cạnh, lập tức bị phá vỡ cân bằng, đầu tiên cô ta cảm thấy chỗ để dựa không còn, trong miệng không kìm được kêu lên một tiếng “A...”, sau đó bàn tay bám lấy bị trượt, Lục Tương Nghi không biết chuyện gì xảy ra, không hề có sự chuẩn bị, mà lại bởi vì eo cong quá, nhất thời không sao ngồi thẳng lại được, tất cả xảy ra quá nhanh quá nhanh, cô ta muốn vươn tay ra duy trì cân bằng cũng không kịp, cả người không có dấu hiệu nào đã ngã xuống đất.
Vừa rồi Lục Tương Nghi chỉ ngồi một nửa mông trên ghế, nửa mông kia để sát bên mép ghế bên kia, cho nên ngã như vậy, người cũng ngã xuống từ trên ghế, cả người chật vật không chịu nổi tiếp xúc thân mật với sàn nhà, còn khiến ghế không cẩn thận đổ xuống đất mặt đất, phát ra âm thanh ầm một tiếng, dẫn tới người cả biệt thự, đều nhìn về phía Lục Tương Nghi.
Cẩm Dương một tay nắm lấy thành ghế, một tay cầm bánh gatô, tư thái ưu nhã đứng ở một bên, ung dung nhìn Lục Tương Nghi té lăn quay dưới chân mình và Lâm Thâm Thâm, nét mặt trên khuôn mặt anh vẫn ưu nhã cao quý, cũng không hề có ý định muốn cúi người đỡ Lục Tương Nghi đứng lên.
Lục Tương Nghi ngồi xổm trên mặt đất, phản ứng trong chốc lát, mới ý thức được rốt cuộc xảy ra chuyện gì, khuôn mặt của cô ta lập tức trở nên đỏ bừng, đáy lòng dâng lên cơn tức giận, thế nhưng ngại nhiều người ở đây như vậy, không có chỗ phát tiết, chỉ có thể đè nén lửa giận đáy lòng, tội nghiệp nhìn qua Cẩm Dương, chớp đôi mắt to vô tội, giọng nói dịu dàng hỏi một câu: “Cẩm tiên sinh, ngài cần ghế, vì sao không nói cho tôi biết trước một tiếng a?”
Có lẽ, những người đàn ông khác nhìn thấy dáng vẻ nước mắt rưng rưng vô tội đáng thương của Lục Tương Nghi, trong lòng sẽ sinh ra cảm giác đồng tình.
Thế nhưng tâm tình mềm mại của Cẩm Dương toàn bộ chỉ dành cho một mình Lâm Thâm Thâm.
Cho nên anh nhìn thấy Lục Tương Nghi cố gắng bày ra dáng vẻ yếu đuối, trong lòng không hề dao động, tư thái vẫn cao ngạo đứng đó, thoải mái đứng xem Lục Tương Nghi ngã xuống đất, không có chút phản ứng nào.
Có điều cũng may rất nhanh, Lục Tương Nghi đã được người chung quanh lấy lại tinh thần đỡ lên, nhưng từ nhỏ lớn, cô ta chưa từng bị mất mặt như thế.
Huống chi, ngã xuống mặt đất không nói, cô ta nói những lời tội nghiệp đó với Cẩm Dương, anh lại thờ ơ!