Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lâm Thâm Thâm lập tức quay đầu lại, mở to mắt, nhìn qua một bên mặt Cẩm Dương nói: “Cái đó...Cánh tay có đau hay không?”
Cẩm Dương đầu tiên là sửng sốt một chút, hiển nhiên là không ngờ Lâm Thâm Thâm đột nhiên hỏi về cánh tay của anh, sau đó dường như chậm nửa nhịp dời tầm mắt sang dấu răng trên cánh tay mình, dừng lại hai giây, mới nâng mí mứt, nhìn qua khuôn mặt của Lâm Thâm Thâm, ý vị thâm trường nói: “Trên người của tôi còn cái còn đau hơn miệng vết thương này.”
Đó là tim của anh, đều là cô đem lại.
Lâm Thâm Thâm cảm thấy Cẩm Dương nói lời này, có chút hàm ý không rõ, liền không để ý đến nữa, sau đó quay đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ, không nói gì thêm.
Cẩm Dương nhìn Lâm Thâm Thâm không nói lời nói, cũng trầm mặc theo.
Không khí trong xe, lại bắt đàu có chút bị đè nén.
Bởi vì thứ bảy, con đường đến “Mười dặm Thịnh Thế” hơi tắc đường, Cẩm Dương sợ Lâm Thâm Thâm nhàm chán liền mở radio trong xe, bên trong vừa đúng là kênh âm nhạc, truyền ra là một ca khúc mới.
“Đến một độ tuổi nào đó, bạn rồi sẽ biết, thời gian một mình thật sự rất khó khăn, dần dần nếm được mùi vị của cô đơn, và thời gian đang đánh bại sự kiêu ngạo của bạn.”
“Đi qua một ngã đường nào đó rồi bạn sẽ thấy, người cùng bạn nói chuyện càng ngày càng ít, bạn mệt mỏi vì nỗi cô đơn đeo bám, muốn tìm người yêu bạn gửi gắm cả đời....”
(Lời bài hát: Cuối cùng cũng đợi được anh - Trương Lương Dĩnh)
Bài hát đó giai điệu, nhịp điệu đều vô cùng dễ nghe, ca từ cũng vô cùng đánh động nhân tâm, cho nên, Lâm Thâm Thâm liền chú ý nghe vài câu.
Giọng nữ trong đó, Lâm Thâm Thâm có chút quen thuộc, nhưng mà một hồi, lại không nghĩ ra là ai, liền quay đầu, hỏi Cẩm Dương một câu: “Giọng hát này có chút quen thuộc, là của ai?”
Cẩm Dương vẫn luôn không thích nghe nhạc lắm, nghe thấy câu hỏi của Lâm Thâm Thâm liền lắc đầu, lại vừa một bên chuyên tâm lái xe, vừa một chuyên chuyên chú nghe ca từ.
“Cuối cùng em cũng đợi được anh, suýt chút nữa đã để lỡ mất anh rồi, ở độ tuổi đẹp nhất gặp được anh, mới xem như không cô phụ chính mình, cuối cùng cũng đợi được anh...”
Cẩm Dương lập tức trầm mặc lại, đèn xanh phía rước, khi anh vừa mới đi qua biến thành đèn đỏ, anh bởi vì thất thần, xe lái đi được một đoạn, mới phản ứng lại, vội vàng đạp phanh lại.
Trong radio, giọng nữ dịu dàng vẫn còn đang chầm chậm hát: “Liệu có bao nhiêu người có thể đi cùng bạn hết chặng đường, người nguyện lòng cùng đi trọn một đời lại càng hiếm hoi hơn, có phải khắc cốt ghi tâm thực sự không quan trọng, chỉ mong nếm trải hương vị tình yêu bình dị, cuối cùng em cũng đã đợi được anh, thật may vì em đã không bỏ cuộc...”Mãi cho đến khi tiếng hát kết thúc, trong đầu Cẩm Dương, vẫn lẩn quẩn những ca từ đó: Cuối cùng đợi được em, thật may anh không bỏ cuộc, ở độ tuổi đẹp nhất gặp được em, mới xem như không cô phụ chính mình...
“Bài hát này là ca khúc mới của Trương Lương Dĩnh: “Cuối cùng cũng đợi được anh/em”, ở độ tuổi đẹp nhất gặp được người, mới xem như là không cô phụ chính mình, ca từ rất đẹp, tình cảm rất đẹp, tiếp theo đây, mời nghe...” Trong radio truyền đến lời thuyết minh của nữ MC.
Lâm Thâm Thâm lúc này mới chợt hiểu ra gật nhẹ đàu, phá vỡ yên tĩnh trong xe, nói: “Thì ra là Trương Lương Dĩnh hát, tôi nói sao lại quen thuộc như vậy? Hơn nhiều năm không nghe qua bài mới của cô ấy.”
“Cô thích cô ấy?” Cẩm Dương quay đầu, giống như vô ý hỏi.
“Cũng được đi.” Lâm Thâm Thâm cười nhẹ một chút, nói: “Đợt trước lúc Siêu cấp nữ thanh nổi lên, tôi vô cùng thích cô ấy, còn mượn rất nhiều số điện thoại gửi tin nhắn ủng hộ cho cô ấy, chỉ tiếc là cô ấy chỉ nhận được giải ba, vẫn muốn đi nghe concert trực tiếp của cô ấy, chỉ là...”