Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Cứ như vậy, cái tên mà Lâm Thâm Thâm gọi ra, rơi vào trong hư hông, không ai trả lời.
Lúc trước ba mẹ của Lâm Thâm Thâm, là vì đưa cô đi mà chết trên đường.
Mặc dù lúc đó Lâm Viễn Ái không biết nguyên nhân cụ thể trong đó, nhưng mà một đứa nhỏ mười ta tuổi, dưới sự đả kích trầm trọng của việc ba mẹ đều mất, vốn rất yếu ớt thường xuyên dính lấy Lâm Thâm Thâm, nhưng mà ai ngờ sau đó Lâm Thâm Thâm bị bà nội mang sang nước Mỹ lưu vòng, trong nháy mắt một già đình Lâm Thâm Thâm này, chỉ còn lại một mình Lâm Viễn Ái ở Lâm gia.
Lâm Viễn Ái bởi vì sự biến đổi lớn của gia đình, tính cách thay đổi, vô cùng phản nghịch, không học vấn không nghề nghiệp, suốt ngày tìm người hoa thiên tửu địa, khiến không ít lần Lâm lão thái thái dùng gia pháp trừng phạt Lâm Viễn Ai.
Gia pháp của Lâm lão thái thái, chính là nhốt vào phòng tối.
Phòng tối này, là một phòng tầng 2 ở hậu viện Lâm gia.
Lâm Viễn Ái mỗi lần bị trừng phạt nhốt phòng tối, một lần chính là một ngày một đêm, Lâm lão thái thái không cho bất kỳ kẻ nào cho cậu ăn hay uống.
Mỗi lần đều trong lúc đêm hôm khuya khoắt, Lâm Viễn Ái chịu đói sắp không chịu được, Lục Tương Nghi sẽ trộm đồ ăn cho Lâm Viễn Ái
Lâm Viễn Ái lúc đó, tuổi rất nhỏ, bên cạnh không có ai là người thân, dần dà sẽ xem Lục Tương Nghi như là người thân, dần dần thay thế vị trí chị gái của Lâm Thâm Thâm trong lòng cậu.
Lâm Thâm Thâm lại bước về trước, muốn đi sang đối mặt với Lâm Viễn Ái, nhưng mà vẫn luôn không nghĩ đến kết quả, bây giờ vội vàng không chuẩn bị gặp lại như vậy, Lâm Thâm Thâm không hề chuẩn bị, cho nên đối mặt với Lâm Viễn Ái hờ hừng, trái tim của cô vốn đã chịu quan trăm ngàn vết thương, luyện thành đao thương bất nhập, đột nhiên đau đớn.
Lục Tương Nghi đứng bên người Lâm Viễn Ai, cổ tay mềm mại kéo cánh tay Lâm Viễn Ái, trên mặt mang theo nụ cười tươi khi gặp lại người thân, mặt mày cong cong nghiêng đầu, nhìn qua Lâm Thâm Thâm, dáng vẻ đó cực kỳ xinh đẹp.
Cô ta biết rõ giữa Lâm Thâm Thâm và Lâm Viễn Ái có sự xa cách, nhưng lại cứ như cố ý đưa tay lên, đẩy Lâm Viễn Ái, giọng nói nũng nịu nói: “Viễn Ái, chị Thâm Thâm gọi em đó, em sao có thể không biết lễ phép như vậy, chị Thâm Thâm cùng với em nhiều năm không gặp, em phải chào hỏi đàng hoàng chứ.”
Lâm Viễn Ái mấp máy môn dứt khoác quay đầu, dáng vẻ rõ ràng có ý tứ căn bản không muốn nói chuyện với Lâm Thâm Thâm.
Lâm Thâm Thâm nhìn động tác dứt khoát quay đầu của Lâm Viễn Ái như vậy, hai tay thả xuống hai bên người theo bản năng nắm lại, kìm lòng không được run lên, đáy lòng nổi lên từng tầng từng tầng đau đớn không thể nào kiềm chế được.
Trong nháy mắt đó, Lâm Thâm Thâm nhớ đến rất nhiều chuyện.
Lúc cô sáu tuổi, nhìn Lâm Viễn Ái sinh ra.
Lúc cô bảy tuổi, dẫn theo Lâm Viễn Ái bắt đầu tập đi.
Lúc cô chín tuổi, trong lúc cha mẹ bận công việc, cùng với lái xe đi đón Lâm Viễn Ái từ nhà trẻ về.
Lúc cô mười một tuổi, đêm khuya Lâm Viễn Ái phát sốt, Lâm gia không có một người, cô cõng Lâm Viễn Ai đi một lúc lâu mới ngăn được một chiếc taxi, đưa Lâm Viễn Ái đến bệnh viện.
Lúc cô mười bốn tuổi, bởi vì Lâm Viễn Ái bị bạn học bắt nạt, cầm ghế lên, đánh bọn họ một trận.
Lúc cô mười bảy tuổi, Lâm Viễn Ái và bạn học chơi đến đêm hôm khuya khoắt không về nhà, lúc đó trời mưa xối xả như trút nước, cô một mình bật dù đi tìm cậu, lúc quay lại, toàn thân hai người đều ướt hết, kết quả cô bị cảm mạo phát sốt, Lâm Viễn Ái hoàn toàn không có hao tổn gì, hôm sau Lâm Viễn Ái bưng canh gừng đến chăm sóc cô.