Hợp Đồng Tình Nhân Của Người Thừa Kế: Yêu Mãi Không Tha

Chương 274: Chương 274: Năm lần bảy lượt tỏ tình (10)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Tất cả những gì xảy ra, tựa như là một giấc mộng.

Khi tỉnh mộng, vô cùng tàn nhẫn.

Một nháy mắt ngắn ngủi, anh yêu em, sau khi anh đã mất em.

Anh vốn là thiên chi kiêu tử, bị lừa gạt như vậy, làm sao anh có thể thừa nhận, thế là anh liền giả bộ như lạnh lùng, giả bộ như không thèm quan tâm, anh nghĩ, thời gian có thể vùi lấp hết tất cả.

Thế nhưng, hết ngày này đến ngày khác trôi qua, mãi đến lúc có một ngày, biết em đi du học nước Mỹ, cơn phẫn nộ đè nén trong lòng đã lâu lại cháy dữ dội.

Theo nỗi oán hận phẫn nộ với em càng nhiều, còn có tình yêu của anh với em.

Ban ngày nhìn anh như một người đàn ông lạnh lùng, không có tình cảm, buổi tối liền sẽ lăn qua lộn lại nhớ đến em, nhớ đến phát cuồng, sẽ đọc tên em trong miệng, mắng em máu lạnh, mắng em không chịu trách nhiệm.

Em xem, khi đó, rõ ràng anh đã mắng em thậm tệ như vậy, thế nhưng mắng cuối cùng, anh vẫn bị ma quỷ ám ảnh chờ đợi em.

Thật sự là một người đàn ông khẩu thị tâm phi, em nói xem có đúng hay không?

Ngày qua ngày, năm qua năm, theo thời gian dần dần kéo dài, chẳng những không giảm bớt ảnh hưởng của em trong đáy lòng anh chút nào, ngược lại chờ đợi em trở thành bản năng trong cuộc sống của anh, quen thuộc như thể hít thở không khí.

Dù sáu năm đó, nhìn anh có vẻ thờ ơ, anh không có đi tìm em... Đó là bởi vì, anh không chắc chắn liệu em có thật sự yêu anh hay không.

Anh sợ em coi anh thành nhất thời hứng khởi trêu chọc. Cho nên, sáu năm sau, anh gặp lại em, nhìn anh có vẻ như gió nhẹ mây bay, thật ra đáy lòng, đã sớm có ngàn vạn cảm xúc, thay đổi trong nháy mắt.

Anh muốn em yêu anh, anh muốn em biểu đạt tình em với anh.

Sau đó em và anh cứ thế thuận theo tự nhiên ở bên nhau.

Thế nhưng, hiện tại... anh lại trơ mắt nhìn mình, tựa như sáu năm trước, thua em một lần nữa.

Có điều, lần này, lại là cam tâm tình nguyện.

Một màn trong quá khứ, tựa như là cuốn phim chiếu chậm, nhanh chóng lướt qua ở trong đầu Cẩm Dương, anh nhìn chằm chằm vào mắt cô, một lần nữa bất đắc dĩ chậm rãi mở miệng, nói: “Thâm Thâm, em có biết, sáu năm qua, anh nhớ em nhiều thế nào không?”

Lâm Thâm Thâm nhìn chằm chằm vào ánh mắt quyến rũ của Cẩm Dương, đôi mày chầm chậm chau lại, trong lòng cô suy nghĩ hồi lâu, mới có hơi không hiểu lên tiếng, hỏi: “Sáu năm trước? Sáu năm trước, em biết anh sao?”

Anh đã nói rõ ràng như thế, vậy mà cô lại hỏi anh một câu như vậy?

Ánh mắt của Cẩm Dương đột nhiên trở nên tối đi, anh im lặng mấp máy môi, trong đôi mắt đẹp ánh lên sự phẫn nộ và mất mát, nhưng mà rất nhanh, đã bình tĩnh lại.

Lâm Thâm Thâm đối mặt với Cẩm Dương như này, đáy lòng hơi run lên, cô cố gắng tìm kiếm trong đầu một lần, thế nhưng cảm thấy năm đó có quá nhiều khổ sở rung động khiến cô không thể nào chấp nhận được, thậm chí cô còn ra sức muốn đi quên đi ký ức năm đó, cho nên ký ức khi đó thật sự có chút hỗn loạn, đến cuối cùng, Lâm Thâm Thâm vẫn không cách nào ứng chiếu Cẩm Dương với bất kỳ người nào trong trí nhớ của mình.

Cô có chút ngượng ngùng cười cười với Cẩm Dương, lên tiếng nói: “Trí nhớ của em không được tốt cho lắm, cho nên, có lẽ em đã quên anh mất rồi.”

Cẩm Dương không lên tiếng, chỉ dùng đôi mắt đen nhánh như thể có thể hút người nhìn cô.

Cẩm Dương rủ mắt xuống, che đi tổn thương nơi đáy mắt, nhẹ nhàng nói: “Thâm Thâm, em thật sự đã quên rồi sao?”

Lâm Thâm Thâm nuốt nước miếng một cái, không lên tiếng.

Cẩm Dương lại cúi mắt, chậm rãi nhếch khóe môi, mỉm cười...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.