Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Hai tay Lâm Thâm Thâm nắm chặt thành nắm đấm, ngước mắt, lạnh lùng nhìn Lục Tương Nghi, sau đó giọng nói ôn nhuận lên tiếng nói: “Đều là chuyện cũ năm xưa, nếu như không phải nghe người ta nhắc đến, tôi đã sớm quên mất rồi!”
Ánh mắt của Cẩm Dương vốn sáng ngời, lập tức trở nên tối đi.
Anh cẩn thận nhìn chằm chằm sườn mặt của Lâm Thâm Thâm, muốn tìm ra dấu vết khẩu thị tâm phi từ trên mặt khuôn mặt của cô.
Thế nhưng, một giây sau Lâm Thâm Thâm lại cầm bát chè xoài trên bàn lên, chậm rãi uống một ngụm, nói: “Khi còn nhỏ, kiểu gì cũng sẽ làm ra chút chuyện ngây thơ, lúc đó mặc dù tranh cãi không ăn xoài, nhưng hiện tại không phải là không ăn, chỉ là không quá thích ăn mà thôi.”
Muốn bóc vết sẹo của cô ra, nhìn thấy cô khổ sở, nhìn thấy cô đau đớn sao?
Thế nhưng, Lục Tương Nghi, Lâm Thâm Thâm lúc này, đã thủng trăm ngàn lỗ, đao thương bất nhập rồi.
Những gì thương nhất, đau nhất, đều đã trải qua, chẳng lẽ, sẽ còn sợ những chuyện này sao?
Lâm Thâm Thâm nói xong, lại ăn một miếng xoài, sau đó khi khuôn mặt của Lục Tương Nghi hơi biến sắc, nhẹ nhàng để chén chè xoài lên mặt bàn, nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn Lâm lão phu nhân, nói: “Bà nội, cháu còn có chút chuyện, xin đi trước, hôm nào có thời gian, cháu sẽ lại đến thăm bà.”
Nói xong, Lâm Thâm Thâm đứng dậy, quay sang nhìn Cẩm Dương, nói: “Chúng ta đi thôi.”
Cẩm Dương nhíu mày, nhưng vẫn đi theo cô, quay sang chào tạm biệt với Lâm lão phu nhân, rồi đi theo sau lưng Lâm Thâm Thâm ra khỏi Lâm gia.
Lâm lão phu nhân nhìn thấy bầu không khí vừa rồi còn vui vẻ hòa thuận bầu, đột nhiên cháu trai cháu gái đều đi hết, lập tức sắc mặt trở nên vô cùng khó chịu, bà cũng để thìa trong tay xuống, hung hăng nhìn thoáng qua Lục Tương Nghi, nói một câu: “Tự dưng nhắc đến chuyện đó làm cái gì!”
Nói xong, đi thẳng vào thư phòng, còn đóng sầm cửa lại!
Người hầu trong nhà nhìn thấy bầu không khí xoay chuyển một trăm tám mươi độ, ai ai cũng thức thời đi vào phòng bếp.
Sắc mặt của Lâm Chấn Đình cực kỳ khó coi nhìn Lục Đình Phương, lại nhìn Lục Tương Nghi, đứng dậy, ném xuống một câu: “Đi theo tôi!”, rồi cất bước đi lên nhà!
Lục Đình Phương và Lục Tương Nghi liếc mắt nhìn nhau, cũng đi theo lên nhà.
Vào trong phòng ngủ của Lâm Chấn Đình và Lục Đình Phương, Lâm Chấn Đình bỗng nhiên hung hăng đóng mạnh cửa phòng ngủ lại, quay đầu, đổ ấp một tràng mắng mỏ xuống đầu Lục Đình Phương và Lục Tương Nghi: “rốt cuộc hai mẹ con bà có đầu óc hay không vậy, sao lại nhắc đến chuyện đó hả! Lâm Thâm Thâm có thể mời được Cẩm tiên sinh, nói rõ nhất định quan hệ của hai người đó không tệ, đã như vậy, hai người còn có suy nghĩ hão huyền muốn đi khiêu chiến bọn họ, bây giờ lão phu nhân đang cần Cẩm tiên sinh, kết quả thì hay rồi, hiện tại Lâm Thâm Thâm chẳng những không bị ấn tượng xấu ở chỗ lão phu nhân, ngược lại còn cướp được một nửa quyền lực của bộ phận nghiệp vụ!”
“Đạo lý ngã một lần khôn hơn một chút, rốt cuộc hai người có biết hay không, đã nhìn thấy tâm trạng của lão phu nhân không được tốt, thì đừng giở mấy cái trò vặt vãnh ra nữa, con nói xem con đi chuẩn bị chè xoài thì chuẩn bị, cần gì phải moi lại những chuyện cũ rối rắm trước kia nữa, bây giờ chọc Lâm Thâm Thâm và Lâm Viễn Ái một trước một sau quay người rời đi, lão phu nhân cũng không vui, còn quay sang trách chính con đấy.”
Lâm Chấn Đình càng nói, lửa giận càng lớn, đến cuối cùng, trừng mắt nhìn Lục Tương Nghi, hung hăng mắng: “Đã nói bao nhiêu lần rồi...”