Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lâm Thâm Thâm vừa ra khỏi phòng bếp đã nhìn thấy Bác Duệ xách cặp sách của mình bằng một tay, phấn khích chạy về phía cô, trái tim của Lâm Thâm Thâm dần mềm nhũn, cô không kiềm chế được mở miệng, giọng điệu nhu hòa đến dị thường, nói: “Duệ Duệ, em chạy chậm thôi, sàn nhà trơn lắm, cẩn thận kẻo bị ngã.”
“Chị Thâm Thâm ơi, chị có thể cùng làm bài tập về nhà với em không? Cô giáo giao cho chúng em bài tập dựng một tòa lâu đài bằng khối gỗ vào ngày nghỉ cuối tuần, thứ hai mang tới trường học, nhìn xem ai dựng đẹp hơn.” Bác Duệ chạy đến trước mặt Lâm Thâm Thâm, ngẩng cao đầu nhỏ, chăm chú nhìn Lâm Thâm Thâm, mong đợi hỏi cô.
“Được.” Lâm Thâm Thâm thèm suy nghĩ gì, đã gật đầu đáp ứng, sau đó Bác Duệ duỗi tay ra, nắm lấy tay của Lâm Thâm Thâm, dẫn cô đi tới phòng đồ chơi của mình.
Lâm Thâm Thâm đi theo sau lưng Bác Duệ, trong lòng mới hậu tri hậu giác cảm thấy shock, cô không ngờ, mình có thể quan tâm và kiên nhẫn với Bác Duệ chỉ mới năm tuổi như thế này.
Đừng nói là người khác, đến chính bản thân cô cũng không thể tưởng tượng nổi.
Chỉ là, bàn tay nhỏ của Bác Duệ nắm lấy tay cô, mềm mại lại thêm ấm áp, dễ dàng chạm tới chỗ sâu nhất trong trái tim của cô, khiến cô càng thêm yêu thích Bác Duệ, thương yêu lại thêm không đành lòng cự tuyệt.
...
Cẩm Dương đứng ở trong phòng bếp, nghe thấy hai tiếng bước chân của một lớn một nhỏ ở bên ngoài dần biến mất, anh mới từ từ tỉnh táo lại.
Người luôn tự hào là có năng lực tự chủ tốt như anh, vừa rồi lại bị mất kiểm soát, anh không chỉ đơn thuần hôn môi cô, còn nói ra những lời cất giấu từ trong trái tim mình với cô.
Hơn nữa, nếu Bác Duệ không trùng hợp xuất hiện như thế này, sợ là anh sẽ nói nhiều hơn nữa với cô.
Trên thực tế, sao anh không muốn làm cho cô nhớ ra anh là ai, nhưng sáu năm trước, là cô trêu trọc anh trước, chẳng lẽ sáu năm sau, anh còn phải cúi đầu xưng thần trước, nhắc lại chuyện cũ với cô?
Dù sao trên thế giới này, điều làm người tổn thương sâu sắc nhất, không phải là bị phản bội cũng không phải là không thích, mà là vừa làm rung động trái tim băng giá của người, đã đột nhiên xoay người rời đi.
Sao một người cao ngạo như anh, có thể mở miệng hỏi cô, tại sao lại không nhận ra anh?
Cô đã từng luôn miệng nói thích anh... Nhưng đến cuối cùng, cô lại không nhớ anh là ai, chẳng lẽ lúc đó, chỉ là chút rung động thời thiếu nữ ngây thơ chưa hiểu sự đời của cô?
Đây là vấn đề anh không đoán ra được câu trả lời.
Cẩm Dương lẳng lặng dựa lưng vào trên vách tường sạch bóng trong phòng bếp, đôi mắt tinh tế mang theo quá nhiều cảm xúc phức tạp, chậm rãi nhắm lại.
Lâm Thâm Thâm, năm đó em cậy mạnh không thèm nói lý muốn xông thẳng vào trong trái tim anh, khiến anh bất ngờ không kịp đề phòng, không cảnh giác với em, rồi em lặng lẽ đi vào lòng anh lúc nào không hay. Mà bây giờ, em lại để lại anh một mình, bảo vệ những kỷ niệm đẹp đó một mình, em bảo anh phải làm thế nào bây giờ? Làm gì được với em đây?
Nghĩ tới đây, trên môi của Cẩm Dương dần hiện ra nụ cười khổ, trong miệng như cảm ứng với cảm xúc trong trái tim, cảm thấy đắng chát, anh đút tay vào túi, muốn tìm bao thuốc, nhưng lại nhớ ra bao thuốc lá đã bị anh ném ở trong thư phòng, cuối cùng chỉ có thể buông thõng tay xuống, nhìn bầu trời xanh thẳm bên ngoài cửa sổ phòng bếp, cả người đều như vô lực.
Nhưng do nụ hôn với cô vừa nãy, cơ thể lại nổi lên cảm giác, những thay đổi này mạnh mẽ lạ thường.
Mạnh mẽ đến mức... làm thế nào cũng không thể áp chế được.
Cuối cùng Cẩm Dương không thể nào chịu đựng được nữa, anh xoay người, đi về phía phòng vệ sinh.
Mất khoảng nửa tiếng, anh mới dùng tay lấy ra, tắm qua loa, thay bộ quần áo mới có tông màu lạnh nhìn nhẹ nhàng khoan khoái…