Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lâm Thâm Thâm bước từ trên xe xuống, đứng ở bên thảm đỏ, nhìn vào trên tấm biển lớn đặt cạnh đó, khóe môi khẽ cong lên, sau đó cô hơi ngẩng đầu cao lên, nhìn thẳng về phía trước, nhấc gót giày cao gót, thành thục bước trên thảm đỏ, đi về phía sảnh tầng một của khách sạn.
Nhân viên giữ hai bên cửa của khách sạn nhìn thấy Lâm Thâm Thâm, kính cẩn cúi đầi chào cô, Lâm Thâm Thâm nở nụ cười mỉm lịch sự, mắt nhìn thẳng cất bước đi vào sảnh của khách sạn.
Bên trong khách sạn, để chúc mừng kỷ niệm ngày thành lập tập đoàn Lâm thị, toàn bộ đại sảnh của tầng một đều được tân trang lại, giấy dán màu vàng được dán kín bốn vách tường, trên trần nhà được treo mấy chục chùm đèn pha lên, tỏa ra ánh sáng ấm áp màu vàng kim, kết hợp với màu vàng của giấy dán tường trên vách, làm nổi bật lên khung cảnh nguy nga tráng lệ trong đại sảnh này.
Bên trong đại sảnh, đàn ông mặc âu phục đi giày da, phụ nữ mặc lễ phục thanh lịch, rượu vang đỏ lóng lánh, phác họa một bức tranh xa hoa về sự giàu có trong xã hội thượng lưu.
Lâm Thâm Thâm xuất hiện hơn muộn, cũng không dẫn tới sự chú ý của người bên trong đại sảnh, người duy nhất chú ý tới cô là một nhân viên phục vụ, đối phương bưng khay tới, trên khay để các loại rượu, khách khí hỏi: “Tiểu thư, xin hỏi cô có gì cần không?”
Lâm Thâm Thâm đơn giản lấy một ly rượu chát, khẽ nói “Cám ơn”, rồi đi về phía góc ít ánh sáng, sau đó đưa mắt nhìn lướt qua khuôn mặt của những người có mặt trong hội trường, lướt qua từng người từng người một.
Có rất nhiều người quen, sáu năm thời gian dường như không lưu lại dấu vết gì ở trên khuôn mặt của bọn họ, Lâm Thâm Thâm dễ dàng nhận ra ai với ai.
Tuy nhiên, đây không phải là điểm chính, điểm chính là cô đang tìm Cẩm Dương.
Lâm Thâm Thâm đưa mắt tìm kiếm trong đám động, nhưng không tìm được người đàn ông đẹp trai đó, cô nhíu mày lại, hơi lo lắng lấy điện thoại di động từ trong túi xách tay ra, định đi vào phòng vệ sinh gọi điện thoại cho Cẩm Dương, ai ngờ vừa quay người đi, trên sân khấu phía xa xa, đã truyền đến một giọng nói: “Xin chào các quý ông, các quý bà, chúc mọi người có buổi tối vui vẻ, tôi rất vui khi thấy các vị đã có mặt ở đây tham dự lễ kỷ niệm 60 năm ngày thành lập của tập đoàn Lâm thị...”
Cả hội trường nhanh chóng yên lặng như tờ, Lâm Thâm Thâm để điện thoại di động xuống, chậm rãi nghiêng đầu nhìn qua, nhìn thấy Lâm lão phu nhân mặc xườn xám đỏ mang màu cờ của Trung quốc, mái tóc được búi gọn gàng, đang đứng trên sân khấu.
“Nhờ sự giúp đỡ của những người bạn có mặt ở đây ngày hôm nay, tập đoàn Lâm thị đã đi qua suốt sáu mươi năm, một lần nữa, tôi xin bày tỏ lòng biết ơn chân thành đến những người đã đến tham dự buổi lễ với chúng tôi ngày hôn nay.”
Cả hội trường vang lên tiếng vỗ tay như sấm.
Năm nay Lâm lão phu nhân đã hơn 70 tuổi, sức khoẻ vẫn rất tốt, nếu nhìn từ vẻ ngoài, nhìn bà ấy giống như người phụ nữ trung niên vừa qua năm mươi tuổi, duyên dáng thanh lịch đứng ở trên sân khấu, nở nụ cười thanh lịch chờ mọi người vỗ tay xong, mới cầm lấy micro trước mặt, nói tiếp: “Mọi người đều biết, trong lễ kỷ niệm ngày thành lập hàng năm của tập đoàn Lâm thị, sẽ là ngày Lâm thị chúng tôi ký hợp đồng hợp tác hoặc gia hạn hợp đồng với đối tác các bên, sau đây nghi thức ký hợp đồng chính thức được bắt đầu —— “
Tiếng vỗ tay lại tiếp tục thay nhau vang lên.
Lâm lão phu nhân chậm rãi đi xuống sân khấu trong những tiếng vỗ tay vang dội này.
Sau đó Lâm Chấn Đình dẫn theo vợ Lục Đình Phương và con gái Lục Tương Nghi đi lên sân khấu.
Lâm Chấn Đình mặc bộ âu phục màu đen, áo mũ chỉnh tề đứng ở ngay chính giữa sân khấu, cầm micro, nói bằng giọng cực kỳ đáng tin cậy: “Các vị ở tại đây đều biết, lúc trước tập đoàn Lâm thị đã gặp phải một vài vấn đề, nhưng xin các vị hãy tin tưởng, tập đoàn Lâm thị nhất định sẽ vượt qua…