Hợp Đồng Tình Nhân Của Người Thừa Kế: Yêu Mãi Không Tha

Chương 242: Chương 242: Quả xoài có độc (10)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Trong lòng Lâm Thâm Thâm theo thời gian trôi qua mà càng thêm giận dữ, cô cảm thấy những ánh mắt quanh người cực kỳ chướng mắt!

Thế nhưng cô lại không thể trở mặt giận dữ, chỉ có thể vẫn duy trì nụ cười cứng ngắc, đứng trên sân khấu, tiến lui đều không được.

Tiếng bàn tán dưới sân khấu, trở nên càng lúc càng lớn.

Sắc mặt của Lâm Thâm Thâm cũng theo đó trở nên có chút tái nhợt.

Cẩm Dương đứng ngoài cùng đám người, anh cầm một ly rượu, nửa dựa vào một thân cây, cả người nhìn thanh nhã mà lại cao quý, anh nghe đám người phía trước nhỏ giọng bàn tán, chau mày lại, không nhịn được ngẩng đầu, nhìn Lâm Thâm Thâm đứng giữa sàn nhảy ở đằng xa.

Cô gái mặc chiếc váy dài màu xanh ngọc, tóc đen nhánh búi lên, lộ ra cần cổ xinh đẹp, cô vẫn đứng thẳng tắp, nhìn không khác gì lúc trước, giống như thiên nga trắng cao quý, như thể người bị Lâm Viễn Ái chưa từng xuất hiện khiến cho khó xử, không phải là cô.

Bất kể khoảng cách của cô và anh bây giờ xa cỡ nào, bất kể cô và xung quanh anh có bao nhiêu người, thế nhưng anh vẫn nhìn ra được sự chật vật từ vẻ thờ ơ của cô.

Những người khác dùng mắt nhìn, chỉ có anh là dùng tim hiểu cô.

Cẩm Dương nghĩ, Lâm gia đại tiểu thư đã từng ngạo mạn không ai bì nổi, tại sao sau sáu năm, lại sống chật vật không chịu nổi như vậy?

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, màn sao lần nào cô cũng sẽ bị người khác đưa vào tình trạng để cho người ta bàn tán, chế giễu, cười trên nỗi đau của người khác?

Người phụ nữ này, là châu báu anh đặt ở nơi mềm mại nhất trong cơ thể nâng niu che giấu suốt sáu năm, tại sao có thể năm lần bảy lượt trở thành cho cười cho quần chúng được?

Cẩm Dương vốn không muốn tới tham gia tiệc sinh nhật đêm nay của Lâm Viễn Ái, nhưng bây giờ, anh lại cảm thấy mình tới là đúng!

Cẩm Dương liếc thấy người phục vụ đi tới, uống một hơi cạn sạch ly rượu trong tay, sau đó ngẩng đầu, để ly rượu rỗng vào khay của phục vụ, sau đó chậm rãi đứng lên, khẽ nâng lên tay, sửa lại quần áo của mình một chút, tiện thể cởi hai cúc áo trên cổ tay.

Người phục vụ nhìn chiế ly rỗng Cẩm Dương để trên khay, cung kính hỏi: “Tiên sinh, xin hỏi ngài có cần gì nữa không?”

Cẩm Dương không nói gì, chỉ là khóe mắt lại nhìn vào lọ hoa trên khay của người phục vụ, bên trong cắm một bông hoa hồng trắng nở rộ vừa đủ, Cẩm Dương ngẩng đầu, rút lấy bông hoa hồng trắng trong lọ hoa, lạnh nhạt nói một tiếng với người phục vụ: “Cảm ơn.”

Sau đó không đợi người phục vụ có phản ứng, đã thuận tay vân vê bông hoa hồng trắng đó, bước chân ưu nhã đi về phía sân khấu.

...

Tiếng bàn tán càng lúc càng lớn, thậm chí hiện trường trở nên có chút hỗn loạn.

Nụ cười miễn cưỡng của Lâm Thâm Thâm trở nên có chút cứng ngắc.

Lâm lão phu nhân ở dưới sân khấu, sắc mặt cũng vô cùng khó coi, bà nhìn Lâm Thâm Thâm đứng một mình trên sân khấu, cuối cùng đang định đi lên sân khấu giải vây, đột nhiên trên bậc thang đối diện với sân khấu của Lâm Thâm Thâm, có một người đàn ông mặc tây trang màu đen cất bước đi tới.

Bầu không khí trong biệt thự, đột nhiên trở nên yên tĩnh trở lại, tất cả mọi người nhìn chằm chằm về phía người đàn ông đang bước đi chậm rãi lại cao quý.

Vóc dáng của người đàn ông rất cao, quần áo chỉ có thể coi là trang phục chính thức, không gọi được lễ phục, thế nhưng thân hình của anh rất tốt, khiến cho bộ đồ trở nên vô cùng nổi bật xuất chúng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.