Hợp Đồng Tình Nhân Của Người Thừa Kế: Yêu Mãi Không Tha

Chương 229: Chương 229: Trao đổi vị trí (5)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Mặc dù Lâm Thâm Thâm không phải cố ý tới đón Bạc Duệ tan học, nhưng Bạc Duệ không rõ tình hình không chờ Lâm Thâm Thâm trả lời câu hỏi của cậu, đã mang theo khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, chớp làn mi dài, mắt sáng lấp lánh nhìn Lâm Thâm Thâm, nói: “Chị Thâm Thâm, tâm tình của em ở trường vốn không tốt, bây giờ trở nên vô cùng tốt.”

Cẩm Dương ngồi ở một bên, nghe con trai mình dỗ ngon dỗ ngọt, không nhịn được khẽ hừ một tiếng, lắc đầu.

Lâm Thâm Thâm bị dáng vẻ đại nhân của Bạc Duệ chọc cười, không nhịn được giơ tay lên, ôm lấy Bạc Duệ, Bạc Duệ dán vào vòng ôm mềm mại của Lâm Thâm Thâm, khuôn mặt nhỏ trở nên càng đỏ, bàn tay cũng ôm chặt lấy eo Lâm Thâm Thâm, trong miệng nhỏ nhắn không ngừng dỗ ngon dỗ ngọt: “Chị Thâm Thâm, nếu như cô giáo của em cũng dịu dàng như chị, vậy thật tốt!”

Anh nhìn con mình ghé vào trên người Lâm Thâm Thâm, ôm cô uốn éo, nhíu nhíu mày, đột nhiên cảm thấy, có lẽ mình đề nghị để Lâm Thâm Thâm cùng mình đến trường học đón Bạc Duệ tan học, là một quyết định sai lầm.

Anh mang theo sự bực bội quát với con trai mình: “Bạc Duệ, chúng ta sắp về nhà, bây giờ em hãy bò xuống từ trên đùi chị Thâm Thâm đi, ngồi vào chỗ ngồi phía sau xe.”

“Không sao, tôi ôm thằng bé được.” Lâm Thâm Thâm quay đầu nhìn về phía Cẩm Dương nói, trên khuôn mặt còn mang theo nụ cười ấm áp khi đối mặt với Bạc Duệ, nụ cười loá mắt xinh đẹp, khiến đáy lòng Cẩm Dương càng thêm bực bội.

Kết quả, càng khiến Cẩm Dương bực hơn chính là, Bạc Duệ dán vào Lâm Thâm Thâm, nhìn qua anh nói một câu: “Cha, chị Thâm Thâm nói muốn ôm con, con muốn để chị Thâm Thâm ôm.”

Cẩm Dương nhíu mày, cốc nén xúc động giơ tay lên, kéo con trai mình ra khỏi ngực Lâm Thâm Thâm, nói ra từng chữ: “Bạc Duệ, hôm qua con còn nói con tăng năm cân, nếu con nằm vào trong ngực chị Thâm Thâm như thế, chị ấy sẽ bị mệt đấy.”

“Không sao.” Lâm Thâm Thâm vội vàng cười bày tỏ mình không sao.

Bạc Duệ ôm eo Lâm Thâm Thâm, bĩu môi chần chờ một chút, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn bò ra khỏi ngực Lâm Thâm Thâm, xuống xe: “Chị Thâm Thâm, em sợ chị mệt, cho nên em vẫn nên ra sau ngồi thì hơn.”

Lâm Thâm Thâm giơ tay lên xoa đầu Bạc Duệ, nghĩ đến chỗ ngồi phía sau chỉ có một đứa bé là Bạc Duệ ngồi, sợ không an toàn, bèn cũng cởi dây an toàn, mang theo cặp sách của Bạc Duệ, đi theo xuống xe: “Vậy chị cùng em ngồi ghế sau có được không?”

Khuôn mặt vốn đang mất mát của Bạc Duệ lập tức trở nên vô cùng vui vẻ, kéo tay Lâm Thâm Thâm, cướp đóng cửa xe ghế lái phụ, còn tự mình cho mở cửa xe ghế sau ra cho Lâm Thâm Thâm, mình dẫn đầu trèo lên trên xe, còn vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình, nhìn thấy Lâm Thâm Thâm ngồi vào, mới quay về phía trước nói với Cẩm Dương rõ ràng rất không hài lòng vì Lâm Thâm Thâm cũng đi theo Bạc Duệ ngồi phía sau, mở miệng hô: “Cha, có thể lái xe được rồi!”

Cẩm Dương khẽ “Hừ” một tiếng, mới khởi động xe, mang theo bất mãn lái xe lên đường.

Có Bạc Duệ, bầu không khí trong xe trở nên không còn cứng ngắc, Bạc Duệ được gặp Lâm Thâm Thâm, sẽ nói cực kỳ nhiều, trên đường đi cậu quấn lấy Lâm Thâm Thâm kể đủ chuyện xảy ra ở trường học, trong đó khi nói đến mình là ủy viên học tập trong lớp, Lâm Thâm Thâm bắt lấy trọng điểm, còn nhẹ nhàng tán dương một câu: “Duệ Duệ thật là lợi hại, còn là ủy viên học tập đó nha!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.