Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Anh có biết không? Em đã từng yêu anh.”
Đúng vậy, đã từng, một cái đã từng, kéo dài cho đến tận bây giờ mới thôi.
Lâm Thâm Thâm cố nén không để nước mắt rơi xuống, cô cất đồng năm tệ và mấy tấm thiệp kia vào lại trong chiếc hộp sắt bán đảo, sau đó lại khóa kỹ chiếc hộp lại, ôm chiếc hộp sắt bán đảo đó lên, cất vào tầng đáy của chiếc tủ trong phòng thay quần áo.
Cô ngồi xổm ở dưới đất rất lâu, sau đó ngẩng mạnh đầu lên, hít một hơi thật sâu, giơ tay lên, khóa chiếc tủ lại, sau đó đứng lên, nuốt mạnh nước bọt, tự dằn lòng nói với mình, con đường này là do cô chọn, cô không thể oán người khác được.
Mặc kệ tương lai sẽ đi về đâu, cô đều sẽ không hối hận.
Lâm Thâm Thâm chậm rãi quay đầu lại, nỗi buồn phủ trên mặt, dần hóa thành sự điềm tĩnh, cô nhấc từng bước từng bước chân, đi tới trước chiếc bàn trong phòng ngủ, nhìn hợp đồng còn đang đặt trên bàn, trong mắt lóe lên ánh sáng dữ dội.
Sáu năm sau, Lâm Thâm Thâm mạnh mẽ trở về, chính là để những người hại chết cha mẹ cô lúc trước, nợ máu phải trả bằng máu!
...
Sau khi Cẩm Dương ký xong hợp đồng với Lâm Thâm Thâm, anh giống như là bốc hơi khỏi nhân gian, liên tục mấy ngày nay, không thấy anh xuất hiện ở trong nhà trọ của Lâm Thâm Thâm.
Mắt thấy lễ kỷ niệm hàng năm của xí nghiệp Lâm thị sắp đến, Cẩm Dương vẫn không có tin tức gì.
Lâm Thâm Thâm trở lại xí nghiệp Lâm thị, không đơn thuần là cần cầm theo hợp đồng, còn cần phải mang theo Cẩm Dương, như vậy mới có thể có sức thuyết phục lớn, có thể đánh trúng trái tim của bà nội.
Sau sáu năm, lần đầu tiên trở về thành Bắc Kinh, cô nhất định phải đánh thật đẹp, chỉ có thể thắng, không thể thua.
Vì vậy sau khi trằn trọc trở mình suốt cả đêm, Lâm Thâm Thâm cuối cùng cũng lấy hết can đảm, gọi điện thoại cho Cẩm Dương, nhưng không may cho cô là, điện thoại di động của Cẩm Dương đang trong trạng thái tắt máy.
...
Mấy ngày nay Cẩm Dương đang bận xử lý thủ tục tạm rời khỏi công việc ở công ty của mình, bận đến tối mặt tối mũi, cả ngày hôm nay điện thoại vang lên không ngừng, chưa đến bốn giờ chiều, điện thoại di động đã hết pin.
Trùng hợp là, hôm nay dì giữ trẻ làm việc theo giờ mà Cẩm Dương thuê có việc riêng, thông báo cho Cẩm Dương trước một ngày, bảo anh đến trường học đón Bác Duệ đi học về.
Đến lúc Cẩm Dương làm xong tất cả mọi việc, mới phát hiện ra điện thoại di động của mình đã hết pin, anh nhìn thời gian, đã gần bốn rưỡi, Bác Duệ đã tan học được nửa tiếng đồng hồ, Cẩm Dương đành vội vội vàng vàng đi đến trường học đón Bác Duệ.
...
Bác Duệ nhìn các bạn học của mình hết bạn này đến bạn kia được người nhà đón về, trong lòng cực kỳ buồn, chờ đến bốn giờ mười lăm phút, bé gọi điện thoại cho cha Cẩm Dương, nhưng điện thoại di động của anh đang trong trạng thái tắt máy.
Con nít thường thiếu kiên nhẫn, vì vậy đợi thêm năm phút nữa, vẫn không thấy cha mình đến, Bác Duệ tự mình chặn một chiếc taxi, về nhà.
Buổi sáng lúc Bác Duệ đi học, bé thấy không được thoải mái cho lắm, nhưng trùng hợp là hôm nay dì giúp việc xin nghỉ, vì vậy Cẩm Dương vẫn đưa bé đến trường học, đến khi Bác Duệ trở về nhà, cảm giác cả người mình cực kỳ khó chịu, vì vậy bé giống như ông cụ non lục tìm hòm thuốc ở khắp nơi, nhưng lật tìm bốn năm chiếc tủ, Bác Duệ vẫn không tìm thấy, lại nghe thấy tiếng chuông điện thoại di động của mình vang lên tích tích.
Bác Duệ chạy tới, cầm điện thoại di động lên, nhận ra là tin nhắn wechat trả chị Thâm Thâm lời tin nhắn ngày hôm qua của mình, vì vậy bé lập tức xem wechat, chỉ có hai chữ “Ngủ ngon” .
Bác Duệ hơi thất vọng, nghĩ đến nam chính trong phim truyền hình trên ti vi đều giả vờ đáng thương tranh thủ sự cảm thông của nữ chính, vì vậy bé gian xảo gửi tin nhắn wechat qua: “…”