Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nói xong, Lâm Thâm Thâm lại chẹp chẹp miệng, làm ra vẻ buồn nôn nói: “Lục Tương Nghi, để hoàn thành được nghiệp lớn quyến rũ đàn ông của mình, tôi khuyên cô bây giờ nên mau chóng lặng lẽ lên trên phòng tắm đi, trên người cô nồng nặc mùi rượu, khó ngửi muốn chết đi được, nếu bị đàn ông nhìn thấy cô thế này, bọn họ sẽ không còn nghĩ cô xinh đẹp động lòng người, điềm đạm đáng yêu nữa, mà chỉ thấy trên người cô nồng nặc mùi rượu, hận không thể tránh xa cô càng xa càng tốt!”
Nói xong, Lâm Thâm Thâm chậm rãi đứng thẳng người dậy, tay cầm ly rượu cũng buông xuống, để xuôi bên người, không đến hai giây sau, cô chợt giơ ly rượu lên, ném thẳng xuống sàn nhà ngay cạnh chân của Lục Tương Nghi, giọng nói giống như băng lạnh, gằn từng chữ từng chữ một: “Lục Tương Nghi, bắt đầu từ bây giờ, Lâm Thâm Thâm tôi trở về, Lâm gia này, sẽ không còn là thế giới mà một mình cô muốn làm gì thì làm nữa!”
“Đây là, tôi chính thức gửi thư khiêu chiến với cô đấy!”
“Tôi và cô ở hai đầu đối nghịch nhau, chỉ có cô chết tôi sống và ngược lại!”
Lâm Thâm Thâm nói xong, cô cao ngạo xoay người, không thèm đưa mắt nhìn Lục Tương Nghi nữa, nhấc gót giày cao gót, lộc cộc lộc cộc rời đi.
Trên ban công yên tĩnh, tiếng giày cao gót đều đều theo nhịp điệu kia, nghe chói tai đến dị thường, từng tiếng vang một đánh trúng trái tim của Lục Tương Nghi, giống như nốt nhạc dạo của sự khởi đầu!
Đến khi không còn nghe thấy tiếng giày cao gót của Lâm Thâm Thâm vang lên nữa, Lục Tương Nghi mới chậm rãi phục hồi lại tinh thần, cô ta nâng tay lên, vuốt vuốt mái tóc của mình, bởi vì mái tóc đã dính đầy rượu chát, nó trở nên rối bù bết hẳn lại, cô ta há to miệng, thở hổn hển vì tức giận, hung hãn dậm chân!
Cô ta thật sự không ngờ, lần đầu tiên cô ta và Lâm Thâm Thâm chạm mặt nhau sau khi cô trở về, cô bị đánh bại hoàn toàn như thế này!
Cô ta vẫn luôn nghĩ mình đủ hiểu con người của Lâm Thâm Thâm, trên thực tế cô là thiên kim đại tiểu thư bị gia đình giàu sang cưng chiều thành hư, là người không có đầu óc, cũng không có bản lĩnh gì, chỉ dựa vào bối cảnh gia đình hùng hậu, nên mới có thể kiêu căng ngạo mạn, không để ai vào trong mắt mà thôi!
Nhưng bây giờ, Lục Tương Nghi lại cảm thấy mình chưa hiểu hết về Lâm Thâm Thâm, cô ta chưa bao giờ nghĩ rắng, Lâm Thâm Thâm lại vẫn có thể tản mát ra khí thế chấn nhiếp người từ tận trong xương như thế này!
Còn cả... ở trong buổi tiệc tối nay, cô ta cố tình cầm ly rượu đổ lên trên người cô, nhưng cô tỏ vẻ không quan tâm cho lắm, hoàn toàn không giống với hình tượng trước kia của cô, phải biết rằng, lúc trước cô ta đã từng dùng những mánh khóe nhỏ này để đối phó với cô, lúc đó Lâm Thâm Thâm không thèm lưu tình gì cả, không kiên nhẫn mắng chửi cô ta, quát cô ta, cảnh cáo cô ta...
Cô ta đã từng dùng mánh khóe chỉnh Lâm Thâm Thâm rất nhiều lần giống như là trong bữa tiệc tối ngà hôm nay, nhưng đến cuối cùng lại thành Lâm Thâm Thâm quát mắng cô ta, cố tình ầm ĩ với cô ta, chọc cho người ngoài nghĩ là Lâm Thâm Thâm bắt nạt cô ta, sau đó mượn cơ hội này, từng bước từng bước phá hủy hình tượng của Lâm Thâm Thâm ở trong lòng mọi người, làm nổi bật lên hình tượng đáng thương của mình.
Nhưng tối hôm nay, Lâm Thâm Thâm không những không mất bình tĩnh quát mắng cô ta, ngược lại còn thản nhiên đối mặt, từ đầu đến cuối đều duy trì tư thái cao nhã phóng khoáng.
Sáu năm... trong sáu năm này, Lâm Thâm Thâm đã thay đổi quá nhiều...
Cô ta cứ tưởng rằng sáu năm trước, cô có thai trước khi lập gia đình, đã khiến bà nội hoàn toàn đánh mất cảm tình với cô, cả đời này cô sẽ phải sống cô độc đến già ở nước Mỹ xa xôi. Nhưng không ngờ, cô có thể leo lên truyền kỳ của giới kinh doanh Bắc Kinh, tiên sinh Cẩm Dương!
Hôm nay, xem ra cô đã sớm lập kế hoạch cho tất cả mọi thứ rồi, cô vốn đã có suy nghĩ muốn trở vể thành Bắc Kinh!
Nhưng như vậy thì sao?
Sáu năm trước, cô ta có thể làm cho Lâm Thâm Thâm bị trục xuất khỏi thành Bắc Kinh, sáu năm sau, cô ta vẫn có thể khiến Lâm Thâm Thâm rời khỏi thành Bắc Kinh lần nữa!