Hợp Đồng Tình Nhân (Người Tình Hợp Đồng Của Tổng Giám Đốc Bạc Tình)

Chương 275: Chương 275: Chỉ là vì em






Editor: Mẹ Bầu

Diệu Tinh từ công ty ra ngoài. Sắc trời đã hoàn toàn tối đen. Đi xuống bãi đỗ xe, ánh đèn mờ mờ làm cho người khác phải dựng ngược tóc gáy. Xoa bóp huyệt Thái Dương, cô bước nhanh đi về hướng xe của mình. Bãi đỗ xe cực kỳ an tĩnh, chỉ có tiếng bước chân lộp cộp, quanh quẩn, Diệu Tinh vừa mới lấy chìa khóa xe ra, đã cảm thấy có cái gì không đúng. Từ phía sau có người đi theo cô tới đây. Trong nháy mắt Diệu Tinh toát ra một thân mồ hôi lạnh.

Tiếng bước chân lộp cộp càng ngày càng gần. Diệu Tinh siết thật chặc cái chìa khóa trong tay, hít sâu một hơi, giơ tay chiếc túi cầm trong tay lên liền đập tới. Không nghĩ tới, cô còn chưa kịp đập trúng mục tiêu, @MeBau*diendan@leequyddonn@ tay của mình liền bị bắt chặt.

"A!" Diệu Tinh bị dọa cho sợ đến mức kêu to.

"Diệu Tinh, là anh. Là anh!" Tiêu Lăng Phong vội vàng giải thích, "Đừng sợ!" Anh nói an ủi, trong lòng trách cứ mình cười nói với Diệu Tinh.

Nghe thấy giọng nói của Tiêu Lăng Phong, Diệu Tinh từ từ mở mắt ra, nhìn thấy Tiêu Lăng Phong, lửa giận của Diệu Tinh lập tức liền bốc lên.

"Anh mắc bệnh thần kinh à, làm gì lại đi theo phía sau tôi như vậy?" Diệu Tinh khẽ vuốt ve nơi ngực mắng to. Thình thịch! Thình thịch! Tiếng nhịp tim đập hốt hoảng tựa như muốn phá lồng ngực xông ra ngoài.

"Anh..." Tiêu Lăng Phong muốn giải thích.

"Anh buông tôi ra!" Diệu Tinh không đợi Tiêu Lăng Phong nói xong cũng rút tay của bản thân ra, sau đó lui về phía sau một bước.

"Em đừng nóng giận, anh không có ý tứ gì khác, anh chỉ là thấy em hồi lâu cũng không ra ngoài, biết em lại đang làm thêm giờ rồi. Hiện tại...Car­los không có ở đây, anh sợ em một mình trở về nhà sẽ không được an toàn."

Tiêu Lăng Phong xuất hiện ở nơi này, ngược lại thật sự là cực kỳ ngoài ý muốn đối với Diệu Tinh. Anh chờ ở chỗ này, chính là vì điều này. Diệu Tinh siết chặt ngón tay.

"Để cho anh đưa em trở về nhà đi thôi!" Tiêu Lăng Phong trưng cầu.

"Không cần, tôi lái xe có thể đến nhà rất nhanh!" Diệu Tinh theo bản năng liền cự tuyệt. Cô sợ gặp Tiêu Lăng Phong, lại càng sợ hãi hơn nếu như cô phải đơn độc chung đụng cùng với Tiêu Lăng Phong.

"Em không cần phải trốn tránh anh như vậy, có được hay không." Tiêu Lăng Phong tiến lên một bước, không muốn cho Diệu Tinh có cơ hội tránh né.

"Tôi đây không phải là trốn tránh anh, chẳng qua là tôi không muốn lãng phí thời giờ của anh." Diệu Tinh giương to mắt lên, nói: "Anh hãy trở về đi thôi, thời gian thật sự đã không còn sớm."

Tiêu Lăng Phong khẽ cau mày. "Coi như em không muốn nhìn thấy anh, nhưng mà em cũng không thể mang tính mạng của mình ra để nói giỡn có đúng không?" Tiêu Lăng Phong nói xong, ngang ngạnh kéo Diệu Tinh vào gần trong xe hơn.

"Tiêu Lăng Phong, anh làm gì vậy?" Diệu Tinh kêu to. Nhưng Tiêu Lăng Phong không để ý tới, rầm một tiếng, đóng cửa xe lại, sau đó tự mình ngồi vào ghế chủ lái.

"Anh chỉ là muốn đưa em trở về nhà thôi, nếu như em còn hô to gọi nhỏ lớn hơn nữa, nói thật là anh liền không biết mình sẽ làm ra chuyện gì?"

Diệu Tinh nhìn lại Tiêu Lăng Phong vẻ khinh thường. "Anh tạm thời đừng có uy hiếp tôi!" Diệu Tinh kêu lên, đưa tay ra muốn mở cửa xe. Tiêu Lăng Phong đưa cánh tay dài của mình ra kéo Diệu Tinh trở về. Diệu Tinh bị kéo lại đụng vào trong ngực Tiêu Lăng Phong. Ánh đèn lờ mờ trong nhà để xe xuyên thấu qua cửa sổ xe, càng trở nên thêm mờ mờ. Diệu Tinh không nhìn thấy bộ dạng của Tiêu Lăng Phong, cô chỉ có thể cảm giác được hơi thở nóng bỏng của anh phả vào ở trên mặt mình. Tay của cô ở bên dưới vô ý thức nắm chặt lại. Lúc này, cô không dám dùng lực để giãy giụa nữa. Tiêu Lăng Phong phải mất một hồi lâu, mới làm cho hô hấp của mình vững vàng trở lại.

"Tại sao em lại không giãy giụa? Nếu em như vậy, thì anh sẽ có thể hôn em một cái!" Tiêu Lăng Phong nói nửa đùa nửa thật.

"Ai muốn bị anh lừa!" Diệu Tinh xem thường.

Bầu không khí bởi vì hai câu nói ngắn ngủi này mà tựa như dễ dàng hơn. Tiêu Lăng Phong khẽ thở dài một cái, chậm rãi hôn lên mái tóc trên trán của Diệu Tinh.

"Anh thật sự không có ác ý, chẳng qua là do thời gian đã quá muộn, nên không yên lòng để cho em trở về nhà một mình!" Tiêu Lăng Phong nói xong liền từ từ buông Diệu Tinh ra.

Hôm nay Đường Nhã Đình đã làm


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.