Editor: Mẹ Bầu
Gần như là đắm chìm ở trong phần cảm giác tốt đẹp đó, Tiêu Lăng Phong chính là không cách nào tự kềm chế được mình. Anh ngậm lấy cánh môi của Diệu Tinh, nhẹ nhàng mài cọ, nhưng rồi từ từ, thân thể của anh cứng đờ. Tiêu Lăng Phong mở mắt ra, Diệu Tinh đang lạnh lùng đứng đó, giống như... hết thảy những chuyện vừa rồi dường như không có chút liên quan nào với cô vậy.
Vẻ mặt của cô lúc này như thế nào? Giễu cợt ư? Thì ra là, thật sự cảm giác rất tốt đẹp như thế lại chỉ có từ một mình anh mà thôi. Còn Diệu Tinh, ngay cả nửa điểm phản ứng cũng không hề có, mà anh... thật không ngờ lại động tình...
"Diệu Tinh?" Tiêu Lăng Phong khẽ gọi vẻ bi thương. "Coi như em không muốn đáp lại đối với anh, @MeBau*diendan@leequyddonn@ ngay cả một chút cự tuyệt mà em cũng không muốn hay sao?" Giọng nói của anh có chút lay động, không biết là bởi vì hơi thở không yên, hay là... bởi vì anh đau lòng. Hơi thở của anh phả ra ở
trên mặt Diệu Tinh, cô không kịp tránh né.
"Nếu như đây chính là thứ mà anh muốn! Nếu như anh đã có được thứ anh muốn rồi, mà anh cũng không muốn tiếp tục dây dưa nữa, vậy tôi..."
"Trình Diệu Tinh!" Tiêu Lăng Phong rống to, đây là lần đầu tiên anh nổi giận kể từ khi hai người gặp lại tới nay. Anh đã từng, coi như cô có nói ra những lời nói khó nghe hơn nữa, tuyệt tình hơn nữa, anh cũng nhẫn nhịn xuống. Thế nhưng đấy là lần đầu tiên... từ sau khi anh bị thương.
"Em… em cho rằng anh ăn nói khép nép tìm mọi cách lấy lòng em như vậy, chính là vì để cùng lên giường với em hay sao? diễ●n☆đ●ànlê☆q●uýđ●ôn Hả?" Tiêu Lăng Phong giận đến phát run
"Ít nhất, anh bây giờ cho tôi có cảm giác anh không phải là vô dục vô cầu (*)!" Diệu Tinh bình tĩnh cho ra một đáp án khẳng định, làm Tiêu Lăng Phong cười thành tiếng nghe đầy khổ sở. "Ở trong lòng em, anh thật sự cũng chỉ có như vậy mà thôi hay sao?"
(*) Vô dục vô cầu: Dịch nghĩa: Không có dục vọng, không có nhu cầu.
Theo Kinh Phật “Những nỗi khốn khổ trong cõi sanh tử đều do tham dục mà sanh. Người ít ham muốn (vô dục), không tạo tác (nghiệp bất thiện) nên thân tâm được tự tại. Tham nhiều thì khổ nhiều, người ít tham dục thì không bôn ba tìm kiếm, không tạo nghiệp bất thiện, không bị các đối tượng của dục hay ngoại duyên chi phối. Người ít dục, ít ham muốn lạc thú thì ít khốn khổ hơn, được thanh thản thoải mái an vui hơn.
Ham cầu nhiều thì vất vả, khổ sở nhiều; đó là quy luật, đó là con đường phàm phu ngu muội. Vì không cầu (vô cầu) nên không quan tâm được mất, không cầu nên chẳng kể có không, an nhàn mà trải qua ngày tháng. Con người vốn khổ vì cầu những thứ mình chưa có, nên không cầu thì không khổ.
"Dĩ nhiên không phải là như vậy!" Diệu Tinh lắc lắc đầu. "Với địa vị của anh hôm nay, chỉ cần anh ngoắc ngoắc ngón tay, coi như có bị cường bạo nhưng nhất định là có một số tiền lớn thì vẫn có người xếp hàng chờ..." Diệu Tinh từ từ ngẩng đầu lên. "Tôi không phải chính là một ví dụ sống động đó sao! Kỳ thực... Suy nghĩ lại một chút, cũng đã từng có uy hiếp gì chứ. Hừ!" Cô cười tự giễu. "Nếu như không phải trong lòng mình nguyện ý, cho dù là có uy hiếp đi nữa, thì có thể thế nào đây!".
"Thì ra là như vậy, ở trong lòng của em anh lại còn có một loại địa vị như vậy kia đấy!"Ha ha... Tiêu Lăng Phong cười, anh dùng sức nắm lấy cổ tay Diệu Tinh ở trong tay mình. "Vì muốn thoát ra khỏi anh, quả nhiên là bất cứ cái gì em cũng nguyện ý làm. Phải không?" Tiêu Lăng Phong la lớn: “Diệu Tinh! Trình Diệu Tinh, em ghét anh, hận anh, nhưng mà, xin em không nên như vậy lãng phí bản thân mình như vậy, có được hay không..." Những cử chỉ của cô mang đầy sự khinh bạc như vây, đã vô tình xé rách trái tim của anh.
"Tôi vốn chính là như vậy đó!" Diệu Tinh xoa xoa đôi môi một chút. Còn có chuyện gì có thể làm đả thương người ta hơn so với hành động như vậy đây? Cô thế nhưng lại đang lau miệng môi của mình sau khi cô bị anh hôn như vâyh. Ha ha...
"Em chê anh bẩn sao?" Tiêu Lăng Phong trầm giọng hỏi.
"Anh cũng có thể như thế lắm!" Diệu Tinh nói xong từ từ xoa lên môi của Tiêu Lăng Phong: "So ra, tôi có lẽ cũng không có sạch sẽ hơn anh!" Diệu Tinh còn đang nói, không còn kịp để phòng thủ đã bị Tiêu Lăng Phong một phát nắm lấy. "Chúng ta nói chuyện với nhau một chút!"
"Đây không phải là đang nói hay sao. Hơn nữa... Anh nghĩ muốn nói đến chuyện lên giường..." Diệu Tinh đắc ý nói. Tiêu Lăng Phong tức giận mà ôm Diệu Tinh vào trong ngực thật chặc, hôn lên môi của cô không muốn nghe cô nói chuyện nữa, thậm chí ngay cả cơ