Tính tình của Lục Ảnh không phải hiền lành gì, bị đánh mà phải nhẫn nhịn như vậy, trong mắt cũng tràn ngập sự căm hận. Nếu ở đây chỉ có hai người, vậy chắc chắn Lục Ảnh sẽ cho người phụ nữ đối diện lãnh đủ!
Lục Kình là gia chủ, có trách nhiệm đứng ra tiếp đón cũng như giúp mọi người hòa hoãn lại:
“Chuyện Vandelisa hồi sinh thật sự là ngoài ý muốn, bây giờ điều quan trọng nhất cần làm là tìm cách ngăn chặn cô ta.”
Ông cũng thấy rất khổ tâm, bởi vì mặc dù đó là Vandelisa, nhưng cũng là con dâu tương lai của ông. Nếu Lục Cẩn Hiên biết được chuyện họ tìm cách đối phó Vandelisa thì chắc chắn sẽ phản đối.
Diệp Hy ngồi ở một bên xem kịch hay, thầm nghĩ Vân Mộng chết là đáng. Lần này, không còn ai tranh giành hai anh em Lục Cẩn Hiên với DIệp gia nữa rồi, huống chi Diệp gia còn tới chiến trường hỗ trợ, đảm bảo sẽ được cảm kích.
Những người đứng đầu tiến vào trong phòng riêng để họp bàn kế hoạch, Diệp Hy ở bên ngoài thấy Lục Ảnh bị đánh liền cười nhạo:
“Cô nghĩ mình là ai mà lên tiếng, bị đánh có đau không?”
Cô ta vẫn còn ôm hận chuyện Lục Ảnh đè đầu cô ta xuống đất, bắt cô ta chữa trị cho một tên thợ săn đây!
“Câm miệng lại!” Lục Ảnh liếc mắt nhìn Diệp Hy. “Nếu không muốn tôi cắt lưỡi thì tốt nhất cô nên cút đi xa một chút, tâm trạng tôi đang rất tệ, khi giận lên thì chuyện giết đồng tộc tôi cũng làm được, cô muốn thử sao?”
Vốn còn định trêu Lục Ảnh một chút, nào ngờ thái độ của cô ta lại quá cường thế, hung hãn, Diệp Hy bị dọa sợ im bặt.
Đối với chuyện Lục Ảnh quan tâm đến Tần Mạch, Lục gia cũng đã thấy qua, nhưng nghĩ cô vì trả ân tình mà thôi. Dù sao Tần Mạch cũng xông lên đỡ cho Lục Ảnh một chiêu chí mạng, cứu hắn là rất bình thường.
Bên ngoài căng thẳng, bên trong phòng họp càng thêm nghiêm trọng.
Lục Kình là gia chủ của Lục gia, nhưng xét về vai vế hay thân phận, ông đều thua kém những người khác, vì vậy người có quyền quyết định không phải là ông.
Mặc Thành - người đang ngồi ở ghế chủ vị nói với những người khác:
“Phát động toàn bộ huyết tộc truy nã Vandelisa, phải bắt cô ta lại bằng mọi giá, nhưng không được giết chết cô ta.”
Một người hỏi lại:
“Tại sao lại để cô ta sống? Chẳng phải cô ta quá nguy hiểm sao?”
Mặc Thành nói ra ý nghĩ của mình:
“Dùng cô ta làm mồi nhử, tóm toàn bộ những huyết tộc lang thang cung phụng cô ta mới là biện pháp tốt nhất, cần diệt cỏ tận gốc.”
Mọi người đều tán thành, riêng Lục Kình thì vẫn im lặng từ đầu đến cuối không cho ý kiến. Ông không biết nên ăn nói thế nào với con trai mình. Sau khi trở về từ chiến trường, Lục Cẩn Hiên vẫn luôn trong trạng thái hôn mê sâu, chỉ sợ vừa tỉnh lại nghe được tin tức xấu này sẽ trực tiếp nổi điên.
Có một sự thật mà cả Lục gia đều khó tiếp nhận, đó là Vân Mộng không còn trên thế gian này nữa. Thân thể của cô đã bị linh hồn Vandelisa chiếm mất.
Ai cũng cho rằng Vandelisa trở lại sẽ đem đến nguy cơ cực lớn, nhưng Phùng Linh An ở bên cạnh hầu hạ Vandelisa thì không nghĩ thế. Cô ta cảm thấy chủ nhân mà mình hằng mong ước có chút kỳ quái. Ngay trước đó ở chiến trường, chủ nhân có thể một tay tiêu diệt toàn bộ những kẻ chống đối kia, nhưng vì sao lại rút lui chứ?
Phùng Linh An mang một cốc thủy tinh chứa chất lỏng màu đỏ đậm tiến vào phòng, nhìn người đang ngồi vắt chéo chân trên sofa. Đây là Vandelisa, chủ nhân của cô ta. Mấy trăm năm trước, cô ta may mắn thoát khỏi cuộc truy quét của huyết tộc và thợ săn nhờ năng lực ẩn giấu của mình, biến thành một con người bình thường, sống và chui lủi khắp nơi. Cho đến một ngày, cô ta tìm được cơ thể thích hợp cho chủ nhân, chính là Vân Mộng.
Vandelisa đưa tay cầm lấy cái cốc từ tay Phùng Linh An, môi đỏ quyến rũ mấp máy:
“Cô có ý kiến gì với tôi à?”
“Không có, chủ nhân đáng kính của tôi.”
“Ra ngoài đi.”
“Vâng.”
Chờ cho Phùng Linh An rời khỏi phòng, Vandelisa mới nâng cốc thủy tinh đựng máu lên mũi ngửi một cái. Mùi rất tanh tưởi, cô hoàn toàn không thích ứng được.
Đặt cái cốc sang bên cạnh, cô nhắm mắt lại, trong đầu vang lên âm thanh cười đùa của chính mình và một người đàn ông, hơn nữa còn có cảnh cô lăn giường cùng anh ta. Điều này khiến lòng tự tôn của Vandelisa bị đả kích nghiêm trọng.
Linh hồn của Vân Mộng vẫn chưa hoàn toàn biến mất, chỉ bị Vandelisa chèn ép mà thôi. Vậy nên Vandelisa luôn chịu sự chi phối bởi cảm xúc của Vân Mộng.
Người phụ nữ xinh đẹp sờ ngực mình, tự hỏi bản thân rốt cuộc là Vân Mộng, hay là Vandelisa.
“Sắp không phân rõ được nữa rồi...”
Cô ngửa đầu tựa ra phía sau, mệt mỏi không muốn động đậy. Là gì đi nữa thì cô cũng chán cảnh giết chóc.
Phùng Linh An vừa rời khỏi phòng thì có một vài huyết tộc đến chất vấn cô ta:
“Tại sao chủ nhân lại thu tay? Bao giờ chúng ta mới tấn công kẻ địch chứ?”
“Đúng vậy. Nếu không dẫn dắt được chúng ta, thì chẳng phải chủ nhân nữa rồi.”
Nghe bọn chúng nói, Phùng Linh An tức giận:
“Câm miệng! Các người muốn chết à?”
Dám tỏ ra bất mãn với chủ nhân đáng kính, nếu để ngài ấy nghe được thì tất cả đều khó mà sống. Sâu thẳm trong lòng, Phùng Linh An vẫn nhớ rõ như in về một Vandelisa tàn ác liếm máu đồng tộc ra sao, từng nổi giận tiêu diệt cả một phần ba lãnh thổ của huyết tộc như thế nào!