Triệu Ngọc Văn nhìn bóng dáng phía trước, ánh mắt phóng ra ánh nhìn như rắn độc.
Ả đàn bà kia dựa vào cái gì! Ả căn bản không xinh đẹp nhưng lại hấp dẫn
người đàn ông của chính mình, Cận Thế Phong, hiện tại lại là Vương Mậu
Đức. không được nhất đinh cô phải nghĩ cách, cô muốn trả thù, cô không
thể để cho bọn họ sống tốt như thế được.
Cận Thế Phong cùng Yên Lam đi vào nhà ăn, bóng hai người phía sau mới dần dần mờ đi.
"Lam Lam, thế nào đã ăn no chưa? Buổi chiều còn muốn đi nơi nào nữa không?"
Cận Thế Phong hỏi Yên Lam. "Còn muốn đi làm sao? Nếu không chúng ta về
nhà đi. Không nên quá mệt mỏi, thân thể của em vẫn chưa hồi phuc hoàn
toàn!" Hắn đề nghị.
"Vâng, chúng ta đi siêu thị mua một số thứ, buổi tối em sẽ nấu cho anh ăn có được không?" Yên Lam nói.
"Được, tất nhiên là được" Cận Thế Phong nói "Chúng ta đi thôi."
"Dạ"
"Lam Lam vì sao em nghĩ muốn đi siêu thị mua các thứ?" Cận Thế Phong ôm Yên Lam hỏi.
"Bởi vì....bởi vì siêu thị thì có rất nhiều thứ! Hơn nũa em nghĩ muốn cùng
anh đi mua các thứ, sau đó về nhà cùng nhau nấu cơm, cảm giác như là
cùng sống chung với nhau vậy!"
"Với lại thân phận của anh như vậy thì không thể đi chợ rồi, nếu như bị lũ chó săn (*thợ săn ảnh) chụp
được thì biết làm sao chứ? Cho nên, đành phải đi siêu thị! Được rồi,
chúng ta mau đi lên xe đi nhanh một chút." Yên Lam vừa nói vừa thúc giục Cân Thế Phong lái xe nhanh một chút.
Cận Thế Phong mỉm cười khởi động xe, đúng vậy! Như vậy hẳn là hạnh phúc thưc sự.
Ở siêu thị,
"Thế Phong anh muốn ăn cái gì?" Yên Lam nhìn hai bên toàn là đồ ăn, có chút lóa mắt, hỏi Cận Thế Phong.
"Chuyện này, Lam Lam em tự quyết định đi. Em làm cái gì thì anh ăn cái đó."
Cận Thế Phong yêu chiều nói.
"Vậy anh có muốn ăn bít tết không?" Yên Lam hỏi Cận Thế Phong, "Nhìn gian
hàng đầy bít tết kia thưc sự là rất ngon! Chúng ta trở về ăn bít tết
nhé?"
"Được, cứ quyết định vậy đi. Chỉ cần là do em làm, có khó ăn đến mấy anh cũng nguyên ý ăn." Cận Thế Phong nói.
"Cái gì mà khó ăn đến mấy cũng nguyện ý?" Yên Lam mất hứng nói, "Giống như
em nấu rất dở vậy, anh cũng đã từng ăn đồ ăn em làm! Rất khó ăn sao?"
"Đương nhiên là không phải !" Cận Thế Phong vội vàng giải thích nói,"Đó chỉ là một từ hình dung mà thôi, cũng không có ý nghĩa đặc biệt gì ."
"Thật là như vậy sao?" Yên Lam không tin nhìn Cận Thế Phong.
"Đương nhiên thật rồi, nếu không em nghĩ như thế nào !!" CậnThế Phong nhìn Yên Lam nói, "Anh đã từng ăn thức ăn em nấu , thực không tệ . Chỉ là, cách
dùng từ của anh sai rồi, cho nên, Lam Lam, em không cần tức giận ! Anh
sai rồi, lần sau anh sẽ sửa ."
"Nếu là như thế thì được rồi,
không cần nói nữa, chúng ta cũng đã mua đủ rồi, đi thôi." Yên Lam nói
xong, liền kéo Cận Thế Phong đi tính tiền.
"Được rồi, Thế Phong,
bây giờ anh chỉ cần ngồi ở trên sô pha đọc báo hay xem tivi, em sẽ đi
nấu cơm." Yên Lam sắp xếp cho Cận Thế Phong liền đi tới phòng bếp.
Ngồi trên sô pha tại phòng khách, nghe thấy tiếng xoong nồi ở trong bếp, Cận Thế Phong cảm thấy thực sự rất hạnh phúc và ấp áp, cảm giác giống như
một gia đình vậy.
"Được rồi, Thế Phong." Yên Lam từ phòng bếp đi ra, "Cơm tối đã làm xong rồi, mau vào ăn thôi."
Cận Thế Phong đứng dậy nhìn Yên Lam, tóc của nàng có chút hỗn độn, trên mặt còn có mồ hôi, hắn đau lòng nói "Lam Lam, em mệt lắm phải không, chảy
nhiều mồ hôi như vậy."
"Không có gì đâu, chỉ cần được nhìn thấy anh ăn cơm, em thực sự rất hạnh phúc." Yên Lam nhìn Cận Thế Phong nói.
Cận Thế Phong không nói gì, chỉ là nhẹ nhàng ôm Yên Lam vào lòng.
Ăn xong cơm chiều, hai người đi lên mái nhà, nhìn bầu trời đầy sao, thật hạnh phúc biết bao
"Lam Lam, hôm nay em có vui không?" Cận Thế Phong hỏi Yên Lam.
"Tất nhiên là rất vui, Thế Phong đồ ăn em làm cũng được có phải không?" Yên Lam lại một lần nữa lo lắng hỏi về món ăn mình làm.
"Đúng vậy! Ăn rất ngon miệng, giống như em vậy!!" Cận Thế Phong nói xong, nhẹ nhàng cắn cắn vào tai của Yên Lam, khéo léo vươn đầu lưỡi ra ôn nhu
liếm vành tai của nàng, giống như là được thưởng thức một món ăn tuyệt
mĩ vậy.
Yên Lam lập tức đỏ mặt, lấy tay ngọc che lại tai, nhưng
thật không ngờ, Cận Thế Phong không chút nào để ý, lại chuyển sang tấn
công ngón tay trắng nõn mảnh dẻ, từng ngón, từng ngón không chút nào
buông tha.
"Thế Phong đừng làm loạn nữa mà." Yên Lam giữ cái miêng nghịch ngợm của Cận Thế Phong nói, "Đừng có liếm nữa."
Nhưng chưa kịp nói xong thì trong lòng bàn tay đã có cảm giác ẩm ướt nóng
bỏng. Cận Thế Phong chẳng những không nghe lời của nàng, ngược lại càng
lấn tới.
"Đáng ghét! Anh thực bẩn, em muốn đi về." Yên Lam làm bộ muốn đứng dậy.
"Đừng đi, Lam Lam!" Cận Thế Phong giữ chặt lấy Yên Lam, gắt gao ôm nàng trong lòng của mình.
"Anh rất nhớ em, Lam Lam!! Em thì sao? Em có nghĩ đến anh không?..." Cận Thế Phong ở bên tai Yên Lam thì thào.
Ngữ khí trầm thấp với hơi thở nóng bỏng phảng phất bên lỗ tai, đầu óc Yên
Lam cơ hồ như muốn mụ mị, khiến nàng như đến một cảnh giới mê ảo.
"Chúng ta xuống dưới lầu nghỉ ngơi thôi." Nói xong, Cận Thế Phong ôm lấy Yên Lam đi xuống dưới lầu.