Nhìn ông ngoại đối xử với mình tốt như vậy, Yên Lam rất cảm động, "Ông
ngoại, bọn cháu sẽ uống hết mà, ông cũng mau uống đi!" Nói xong cũng
kính Liễu Khi Nguyên một bát.
"Nhìn các cháu ăn ngon, ta đã rất vui vẻ rồi!" Liễu Khi Nguyên nói, "Được rồi chúng ta mau cùng uống canh thôi!"
Cứ như vậy, cả nhà vừa ăn vừa tán gẫu, gần hai tiếng sau mới ăn xong bữa tối.
"Cơm tối cũng đã ăn xong rồi!" Ông ngoại cười ha ha nói: "Hai người có thể
đi làm việc gì đó, ta cùng tiểu Triết đi tập luyện một chút!" Nói xong,
Liễu Khi Nguyên cùng Yên Triết đứng dậy đi ngay. Từ ngày Yên Triết ở
cùng ông ngoại đến giờ, mỗi ngày đều cùng nhau rèn luyện.
Ông
ngoại tuy tuổi đã cao nhưng phương pháp tập luyện rất hiệu quả, Yên
Triết hiện tại thân thể cũng khỏe mạnh lên rất nhiều, hơn nữa cũng cao
lên trông thấy, hẳn là gần đây được bồi bổ rất cẩn thận. Không giống như trước , cả người toàn xương. Yên Lam thấy thực vui mừng.
Nhìn Yên Triết cùng ông ngoại rèn luyện thân thể, Yên Lam cùng Cận Thế Phong cũng không nhàn rỗi.
Bọn họ sau khi ăn xong thì cùng nhau tản bộ ở trong rừng cây nhỏ, vừa đi
vừa nói: "Sau khi ăn xong chăm chạy bộ thì có thể sống đến chín mươi
chín tuổi!"
Đây cũng là hạng mục mà Cận Thế Phong đặt ra cho Yên
Lam, chính là sau khi ăn xong chịu khó vận động có thể giúp ổn định tiêu hóa, đến khi nào thân thể của Yên Lam khỏe hơn thì sẽ có thể hủy bỏ
hạng mục tập luyện này.
Mới đầu Yên Lam vẫn là chép miệng đi theo Cận Thế Phong, vì sao ăn cơm xong còn phải đi tản bộ nữa chứ! Yên Lam
buồn bực, nàng hiện tại chỉ muốn lên giường ngủ một giấc thật ngon thôi.
Nhìn cảnh sắc ban đêm ở Đài Nam có phần hoang vu, vắng vẻ, trông thật dễ sợ. Yên Lam nghĩ thế nên quyết không chịu đi tiếp.
Cuộc sống về đêm ồn ào, náo nhiệt của Đài Bắc so sánh với vùng núi ở Đài Nam thì có phần đơn điệu, bình thản, nhưng chính vì vậy mới có thể tìm kiếm được sự yên tĩnh, an nhàn ở nơi đây.
Yên Lam nắm chặt lấy tay
Cận Thế Phong, ở trong rừng cây bước thật chậm, giờ phút này nàng chính
là cảm nhận được cảm giác trong lòng thật thanh thản, yên bình, cứ muốn
mãi như vậy cùng đi bên cạnh hắn cả đời, không cần để ý đến thế giới hỗn loạn, tranh đua này.
Tới "Vườn địa đàng" trong rừng cây của bọn
họ, Yên Lam nhịn không được quay đầu hỏi Cận Thế Phong, "Thế Phong, em
còn chưa hỏi anh, rốt cuộc căn nhà gỗ này được làm từ lúc nào vậy? Sao
em không biết gì? Với lại nội thất bên trong cũng giống sở thích của
em!"
"Cái này là..." Cận Thế Phong thừa nước đục thả câu, "Là từ
sau khi ở đảo Bali trở về thì bắt đầu thiết kế, sau đó anh tự mình giám
sát."
"Cái gì?" Yên Lam không dám tin nổi mà mở to mắt nói, ánh
mắt lộ ra tia kinh ngạc, giọng nói đột nhiên lên cao, "Thế Phong, là anh tự thiết kế sao? Có thật là như vậy không? Anh sao cả ngành kiến trúc
cũng biết vậy?"
"Lam Lam, em có biểu tình gì vậy? Đó là điều
đương nhiên, không phải anh đã nói với em rồi sao!" Cận Thế Phong đắc ý
nói: "Anh biết tất cả các kỹ năng, tất cả đều biết hết!"
"Lúc đó em lại tưởng anh mạnh miệng mà nói thôi!" Yên Lam nhỏ giọng nói.
"Lam Lam, em nói gì vậy, anh không nghe rõ?"
"A! Không có gì đâu1" Yên Lam vội vàng nói, "Em là cảm thấy anh thực sự rất lợi hại, trông việc kinh doanh đã cực kì giỏi rồi, giờ lại còn cả kiến
trúc nữa, em nghĩ nếu về sau có phát hiện anh còn tài năng gì khác thì
cũng không thể kinh ngạc nữa rồi!"
Cận Thế Phong cười,nhẹ nhàng
hôn lên môi nàng, "Lam Lam, em biết không? Em mới thực sự lợi hại, lợị
hại đến nỗi anh thuần phục tự nguyện quỳ dưới váy của em, lấy thân mình
để đổi lấy tình yêu của em. Thử nói xem, ai lợi hại hơn ai?"
"Em.....Em..." Nghe Cận Thế Phong thổ lộ tâm tình, Yên Lam ngay cả ánh mắt cũng không
biết hướng đi đâu, đành phải nhìn loạn xung quanh.
Ở trong lòng
lai thầm mắng chính mình, Thế Phong đã thổ lộ tấm lòng của hắn nhiều lần như vậy, vì sao lần nào nghe được cũng không biết phải làm như thế nào! Trong lồng ngực, tim đang nhảy loạn lên giống như muốn chạy tới cổ họng vậy, còn trên mặt cũng rất nóng, sao lại nóng như vậy chứ. Trời ạ thật
xấu hổ quá!.
"Ở trước mặt em, anh tình nguyện không cần cái gì
cả. Lam Lam, nếu có thể, anh sẽ dùng cả kiếp sau để yêu em, sẽ dùng sinh mệnh của anh để đổi lấy tình yêu của em." Cận Thế Phong ở bên cạnh nói
ra toàn những từ ngữ yêu đương.
Yên Lam cảm động, hai mắt đẫm lệ nhìn Cận Thế Phong.
Cận Thế Phong chậm rãi ôm lấy Yên Lam, ở bên tai nàng thì thầm: "Lam Lam,
anh yêu em, anh đưa sinh mệnh của anh giao cho em được không? Dùng nó để đổi lấy tình yêu của em, đổi lấy một giây, một phút nhiệt tình của em.
Chỉ cần nói yêu anh thôi, đươc chứ!"
"Nhiệt tình của em đã sớm là của anh, Thế Phong, em yêu anh!" Yên Lam nói xong chủ động hôn lên môi của Cận Thế Phong.
Yên Lam sắc mặt ửng hổng rời khỏi môi của Cận Thế Phong, nhưng dường như
hắn chưa vừa lòng liền đưa tay ôm chặt lấy Yên Lam, hóa bị động thành
chủ động, cúi đầu bắt lấy môi của Yên Lam, tiếp tục nụ hôn vừa rồi. Cái
màn kích tình này, mấy ngày nay mặt trăng đã nhìn xem đến nỗi cũng không khỏi hâm mộ hai người.