"Ừ được rồi, em ở đằng trước dẫn đường, chúng ta đi thôi." Yên Lam nói xong, đi trước dẫn đường.
"Chính là nơi này sao?" Sở Mặc Hàm nhìn biệt thự xa hoa trước mắt hỏi. "Em hiện tại đang ở nơi này?"
"Ừ." Yên Lam chần chờ một chút, "Đúng vậy."
"Bạn của em hình như rất tiền nha?!" Sở Mặc Hàm nửa đùa nửa thật.
"Ha ha......" Yên Lam có chút xấu hổ không đáp lại, chỉ cười cười.
"Em không cần xấu hổ, anh chỉ là thuận miệng nói giỡn mà thôi, không có ý
gì khác, em không cần để ý!!" Thấy Yên Lam khó xử, Sở Mặc Hàm đau lòng
liền còn nói thêm, muốn cứu vãn câu nói lúc nãy.
"Không có gì, em không để tâm, anh nói là sự thật!" Yên Lam rất nhanh khôi phục bình tĩnh, nói.
"Em đã nói như vậy, vậy anh an tâm. Tốt lắm, vậy em liền vào đi thôi, thời
gian đã trễ rồi, anh cũng nên trở về." Sở Mặc Hàm nói, xoay người muốn
đi.
"Đợi chút, Mặc Hàm." Yên Lam gọi hắn lại.
"Làm sao vậy?" Sở Mặc Hàm quay đầu, ánh mắt nghi hoặc nhìn Yên Lam, ý bảo nàng nên nói nốt lời muốn nói.
"Ừm," Yên Lam suy nghĩ tìm từ, "Tóm lại, hôm nay cám ơn anh." Cuối cùng nàng
vẫn chỉ là nói như vậy, lời nói còn lại, nàng không có nói nốt phần sau, chỉ thực cảm kích nhìn Sở Mặc Hàm.
"Không cần khách khí như vậy, chúng ta cũng là có duyên mà! Vừa vặn ở trên đường gặp em." Sở Mặc Hàm
không thèm để ý nói. "Nhưng mà, tâm tình em hiện tại tốt hơn chưa?" Nói
xong Sở Mặc Hàm yên lặng nhìn nàng.
"Vâng, tốt hơn nhiều. hiện tại tâm tình em tốt hơn nhiều rồi." Yên Lam gật đầu nói.
"Vậy là tốt rồi, về sau em có chuyện gì đều có thể tới tìm anh, chúng ta đã
là bạn bè rồi mà! Nếu có chuyện buồn trong lòng, em có thể tìm anh đến
nói hết!?"
"Có thể sao?" Yên Lam cảm kích nhìn Sở Mặc Hàm, cặp mắt kia sáng ngời trong bóng đêm.
"Là thật, vòng tay của anh, bất cứ lúc nào cũng rộng mở đối với em, bất cứ
lúc nào anh cũng có thể cho em sự quan tâm của bạn bè." Nói xong, Sở Mặc Hàm chậm rãi bước đến trước mặt Yên Lam, vô cùng ôn nhu giơ hai tay lên vuốt ve mái tóc mềm mại của Yên Lam, ánh mắt hắn nhìn nàng.
Yên
Lam lặng im nhìn người đàn ông trước mắt, lẳng lặng tiếp nhận hành động
của hắn, không có ngăn cản hành động đột ngột của hắn. Nàng cũng không
biết vì sao lại để mặc hắn muốn làm gì thì làm, chính là trong lòng cũng không có cảm giác phản cảm cùng chán ghét.
"Nếu về sau em có
chuyện buồn trong lòng, nhất định phải tới tìm anh!" Sở Mặc Hàm nhẹ
giọng nói nhỏ, thuận tay đem Yên Lam ôm vào trong lòng.
Yên Lam
lẳng lặng rúc vào trong lòng Sở Mặc Hàm, không hề cử động, cũng không có giãy dụa, chỉ lẳng lặng, cảm giác thật giống như người thân trong gia
đình, tâm bình khí hòa, thật thoải mái ấm áp.
Sở Mặc Hàm ôn nhu
nhìn Yên Lam, "Em phải tự chăm sóc tốt chính mình, lần này gặp lại em
gầy hơn so với lúc trước." Dứt lời, liền rút tay trở về,
"Thân là bằng hữu, anh cũng chỉ có thể cho em một chút an ủi như vậy, nhiều quá
chỉ sợ người trên lầu không vừa ý." Sở Mặc Hàm nói, cũng ngẩng đầu hướng về phía trên lầu.
Yên Lam nghe thấy Sở Mặc Hàm nói như vậy, liền ngẩng đầu hướng về phía trên lầu, liền nhìn thấy ánh mắt cũng đang nhìn về hướng bọn họ. Vừa thấy, Yên Lam sắc mặt liền đổi, cửa sổ lầu hai kia không phải là Cận Thế Phong sao? Hắn thấy bọn họ như vậy nhất định lại
hiểu lầm, lần này như thế nào giải thích đây?
"Anh đây đi rồi, em phải cùng hắn giải thích một chút đi." Sở Mặc Hàm nói xong, thật sâu
nhìn thoáng qua Yên Lam, lại ngẩng đầu nhìn người trên lầu, yên lặng
xoay người rời đi.
Cận Thế Phong cứ như vậy đứng im ở trong
phòng, đứng ở bên cạnh cửa sổ, nhìn bên ngoài, trong lòng vô cùng sốt
ruột, muốn đi ra ngoài tìm Yên Lam, nhưng là không có phương hướng, chỉ có thể chờ đợi như vậy, cái gì cũng không làm được.
Giờ khắc này, hắn rất hận chính mình, thật sự rất hận chính mình bất lực, không thể làm cho Lam Lam cảm giác an toàn.
Ngoài cửa sổ đã bắt đầu mưa nhỏ, nhưng Yên Lam vẫn chưa trở về, Cận Thế Phong không biết đã đứng ở bên cửa sổ ngây người bao lâu? Chỉ cảm giác được
đã thật lâu rồi. Lam Lam rốt cuộc đi nơi nào? Cận Thế Phong nhìn bên
ngoài cửa sổ, sắc trời đã tối dần, nàng thế nào còn chưa trở về?
Trời mưa, nàng có gặp mưa không, lại có thể cảm lạnh hay không, có thể gặp
phải kẻ xấu giống lần trước hay không? Trời ạ! Cận Thế Phong đang thật
cố gắng bình tĩnh, nếu không hắn sẽ lo lắng không yên, tự trách chính
mình!!
Ta sai lầm rồi, ta sai lầm rồi, Lam Lam, nàng trở về được không!! Cận Thế Phong không ngừng nói trong lòng.
Hắn sắp điên rồi, chịu không nổi, không được!! Hắn nhịn không được , hắn
không thể đợi được nữa, hắn muốn lập tức đi ra ngoài, mặc kệ Lam Lam ở
nơi nào, cho dù hắn phải lật tung mọi nơi, cũng phải tìm Lam Lam trở về, sau đó cái gì cũng không nói, trước tiên ôm nàng vào trong lòng mình,
đầu tiên xác định Lam Lam an toàn rồi nói sau.
Nói liền làm, ngay tại khoảnh khắc Cận Thế Phong muốn xoay người, thấy xa xa hai bóng
người đi tới, ánh mắt liền trở nên bình tĩnh, đó là Lam Lam nhưng là
người bên cạnh là ai? Là bóng dáng một người đàn ông, chẳng lẽ là Vương
Mậu Đức? Nghĩ vậy đôi mắt Cận Thế Phong đôi mắt lại trở nên vô cùng lạnh lẽo.