Rốt cục, Cận Thế Phong cũng làm rõ 2 người bọn họ làm thế nào mà đã ở
chung. Thế nhưng trong lòng nàng vẫn không thể xóa đi ám ảnh về chuyện
đó được. Bọn họ trong lúc đó không phải thất lễ với Triệu Ngọc Văn sao?
Cận Thế Phong thực sự không còn quan hệ gì với Triệu Ngọc Văn sao?
Đã nửa đêm, Yên Lam nằm ở trên giường mà không sao buồn ngủ được. Về nhà
đã được một tuần, ngày nào Yên Lam hầu như cũng mất ngủ, nàng yên lặng
nằm trên giường và suy nghĩ về đối thoại giữa Cận Thế Phong và vú Trương lúc ban ngày. Nàng có nên tha thứ cho Cận Thế Phong không? Nàng còn có
thể tin tưởng hắn không? Hiện tại nàng rốt cuộc nên làm gì bây giờ?
Đột nhiên, nàng nghe thấy từng cơn nức nở nghẹn ngào từ gian phòng bên cạnh của Cận Thế Phong truyền đến, Yên Lam có chút ngờ vực, liền bước xuống
giường, đi vào phòng tắm, mở một cánh cửa ngách bên trong đó để đi vào
thư phòng của Cận Thế Phong để xem rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?
Yên Lam khe khẽ mở cửa phòng ngủ của Cận Thế Phong, nhìn thấy trên giường
có 1 bóng đen nam giới đang khe khẽ khóc. Là Thế Phong? Hắn làm sao vậy? Vì sao lại một mình ngồi khóc trong phòng lúc nửa đêm thế này?
Hôm sau, sau bữa cơm chiều, Cận Thế Phong gọi Yên Lam lại, muốn nói chuyện
với nàng "Lam Lam, chờ chút, chúng ta có thể nói chuyện với nhau được
không?"
"Chúng ta không có gì để nói với nhau cả, em mệt mỏi lắm, em muốn nghỉ ngơi". Yên Lam lạnh lùng nói rồi quay đầu về phòng.
Nhìn Yên Lam về tới phòng, Cận Thế Phong cũng đứng dậy đi về phòng nàng. Yên Lam đã trở về được 1 tuần rồi nhưng nàng chưa từng liếc mắt nhìn hắn.
Rốt cuộc phải thế nào thì nàng có thể tha thứ cho mình?
Nghĩ đến
đưa trẻ không có duyên với mình, Cận Thế Phong tâm tình khổ sở muốn
chết? Vì sao? Vì sao ông trời lại đối đãi với hắn như vậy? Muốn để cho
hắn tự tay hại chết đứa bé?
Chẳng lẽ hắn đã gây ra nhiều lỗi lầm
quá để bây giờ bị nghiêm phạt? Vậy vì sao lại quả báo đến hắn vậy? Dù
sao, đứa trẻ cũng là vô tội mà!
"Con ơi, ba xin lỗi, ba không cố
ý, ông trời đã cho con cơ hội đến thế giới này, thế nhưng ba đã không
biết quý trọng, ba đã tự tay giết chết con, ba thật là loài cầm thú" Cứ
như vậy, Cận Thế Phong ngồi ở trên giường, nước mắt cứ lần lượt lặng lẽ
chảy trên khuôn mặt, đưa tay bưng kín mặt, một dòng nước chảy qua kẽ tay của hắn.
Tiếng khóc dần dần lan ra qua khe cửa, nghe thật đau
lòng. Không có tiếng khóc lớn, nhưng lúc này đây nghe rất bi thương, mới càng làm cho người khác đau lòng gần chết.
Nếu nói đàn ông không khóc, chẳng qua chỉ là chưa tới lúc thương tâm.
Con của hắn ngay cả cơ hội khóc một tiếng cũng không có, đã bị chính hắn
gián tiếp hại chết. Người làm cha như hắn làm sao có thể không thương
tâm chứ?
Hắn cũng không biết hắn đã có con rồi, cũng chưa kịp nói với con, hắn có bao nhiêu yêu nó, đứa trẻ liền vội vàng tiêu sái đi mất như vậy, hắn làm sao có thể không đau lòng gần chết?
Cận Thế Phong nước mắt tuôn như suối, mặc dù hắn đã cực lực kìm nén nhưng vẫn không ngăn được.
Trong đầu hắn hiện ra hình ảnh một đứa trẻ, là con hắn với Yên Lam, vẻ mặt
nên giống ai đây? Hẳn là giống hắn đi? Lông mày thì giống Lam Lam, mày
cong cong lá liễu, miệng ư? Miệng thì giống ai? Và cả mắt nữa, mắt giống ai?
Cận Thế Phong nức nở, bắt đầu ảo tượng đứa trẻ đang ở trong lòng mình, hắn dịu dàng nhìn đứa bé, lỏng run rẩy.
Nó còn chưa mở miệng gọi một tiếng ba ba, Cận Thế Phong thật muốn nhìn một chút đứa bé nữa, cho dù đứa bé vẫn chưa tượng hình trong bụng Yên Lam,
nhưng đó cũng là đứa con của chính mình!!
Cận Thế Phong không
khỏi thất vọng ngẩng đầu lên, hai mắt đẫm lệ ngó nhìn vào hư vô, sau đó
gắt gao nhắm mắt lại, chậm rãi ngẩng mặt lên, mặc cho nước mắt cứ tiếp
tục chảy xuống.
Yên Lam đi vào căn phòng Cận Thế Phong, chứng kiến cảnh Cận Thế Phong đang khóc.như vậy.
Nàng cả kinh, mặc dù nàng cũng đã nghe bác Trương nói rằng đứa trẻ đã mất,
Cận Thế Phong rất đau lòng, cũng đã khóc rống lên. Thế nhưng dù sao tự
mình chưa từng nhìn thấy, nàng cũng chưa tin, cho rằng vú Trương chỉ là
phóng đại lên cho nên không có tin.
Nhưng ngày hôm nay, tận mắt
chứng kiến, nàng phải tin, Cận Thế Phong thực sự rất đau khổ. Tiếng khóc bi thương kia, nghe được nàng cũng cảm thấy khổ sở cũng giống như hắn
vậy.
Đưa tay lên vai Cận Thế Phong, Yên Lam an ủi nói "Thế Phong, không nên đau khổ nữa, đứa bé mất đi, chúng ta đều thật không ngờ, anh
không cần tự trách mình như vậy, lỗi không phải của anh, anh không cần
quá lưu tâm đến vậy"
Cận Thế Phong ngẩng đầu lên, đôi mắt đẫm lệ
sáng lên, vừa xen lẫn đau khổ, vừa ngạc nhiên mừng rỡ "Lam Lam, cuối
cũng em đã chịu nói chuyện với anh, em tha thứ cho anh đúng không?"
"Em... không....em không có.... em không biết.... Hiện tại em không biết nên
làm cái gì bây giờ?" Yên Lam nhìn bộ dạng hiện thời của Cận Thế Phong,
không biết làm sao đành nói vậy.
"Em, nếu anh không có chuyện gì để nói, em về trước" Yên Lam dần dần trấn định lại, nói.
"Không được, anh không cho em về, em ở lai đây, đây là phòng của em" Cận Thế
Phong giận tái mặt lại, kiên quyết từ chối "Đã 1 tuần, anh không ngờ 2
đứa mình lại không ngủ cùng nhau, không có em bên cạnh, anh không thế
ngủ được. Thường cứ mở mắt đến khi trời sáng"
Yên Lam lùi lại vài bước khẽ nói "Thế nhưng chúng ta lúc này không có quan hệ gì nữa. Không có lý do gì để ngủ cùng nhau cả"
"Yên Lam, em..." Cận Thế Phong tức giận nắm lấy cổ tay Yên Lam "Em có thể
như vậy sao, em có thể tàn nhẫn đến như vậy sao? Lẽ nào em không thể cho anh thêm một cơ hội?"
Yên Lam im lặng, chỉ trầm mặc im lặng cúi đầu, không hề nhìn về phía Cận Thế Phong