Xác định Yên Lam đã ngủ say, Tô Anh ôm lấy thân mình mềm mại đi lên sân thượng.
Cúi đầu gắt gao nhìn Yên Lam hôn mê bất tỉnh, Tô Anh nhẹ giọng, “Xin
lỗi, chớ trách tôi, có trách hãy trách số phận cô không được như ý
muốn….”
Yên Lam nuốt một hơi hết ly nước, kiềm chế cảm giác muốn phun ra. Cô nhìn không sai, nước này quả là quá khó uống.
Cô không bị nhiệt, sao lại cứ phải uống thứ nước này nước kia? Nhưng
nhìn Tô Anh ở bên cạnh đang ân cần chăm sóc, lại thêm đôi mắt sáng lên
một cách kì lạ nhìn chằm chằm mình, chờ đợi cô uống nước, cô không nỡ cự tuyệt đành cố gắng đem toàn bộ ly nước uống vào bụng.
Thấy Yên Lam uống hết ly nước, Tô Anh mừng rỡ thu lại chiếc ly rồi xoay người bước đi.
Thật là đắng! Khuôn mặt Yên Lam nhăn nhó khổ sở như một bông hoa cúc,
rốt cuộc cái vị kia là vị gì? Lúc uống thì đắng chết người, chảy qua cổ
họng lại thấy vị ngọt thanh thanh. Nhưng vị ngọt ấy chẳng thấm vào đâu
so với cái hơi đắng trong miệng cô bây giờ.
Để phân tán suy nghĩ về chuyện kinh khủng này, Yên Lam với lấy một quyển tạp chí tiếp tục đọc.
Nhìn những dòng chữ trong báo, kì quái sao bọn chúng lại biết nhảy múa, không còn xếp hàng ngay ngắn nữa. Đầu óc cô dần trở nên mơ hồ, mi mắt
nặng trĩu, vô cùng thèm ngủ. Cô thật sự không hiểu, mình vừa mới rời
giường cơ mà?
“Bộp…!” Tạp chí rơi khỏi tay Yên Lam xuống tấm
thảm. Nghe thấy tiếng động, Tô Anh vội vàng trở ra, đã thấy Yên Lam chậm rãi gục đầu xuống ghế.
Lặng lẽ đi tới bên cạnh, Tô Anh nhỏ giọng gọi, “Tiểu Lam, Tiểu Lam…. Em sao vậy? Ngủ à Tiểu Lam?”
Chưa hết lo lắng, Tô Anh lại bước đến gần hơn, vươn tay lay nhẹ bả vai Yên Lam, kiểm tra xem cô có thật đã ngủ hay không.
“Tiểu Lam, tỉnh lại đi. Ngủ ở đây dễ bị cảm lạnh đó. Mau đứng lên, chị
sẽ dìu em về phòng ngủ… Tiểu Lam!” Gọi một hồi lâu không thấy Yên Lam có phản ứng gì, khóe miệng Tô Anh khẽ mỉm cười.
Sau khi đã chắc
chắn Yên Lam ngủ say, Tô Anh nhẹ nhàng ôm lấy thân thể mềm mại không còn chút sức lực này vào phòng bếp, đóng cửa lại.
Cúi đầu nhìn
ngắm gương mặt thanh tú xinh đẹp động lòng người của Yên Lam, Tô Anh
cũng phần nào ghen tị. Vẻ thanh thuần như thiên sứ, không nhuốm chút bụi trần, khiến người khác không nỡ làm tổn thương. Nhưng những con người
vừa đẹp người lại tốt nết như thế này không đáng sống, sống chỉ khiến
người khác ghen tị mà thôi.
Hướng ánh mắt có chút áy náy và xin lỗi về phía Yên Lam, Tô Anh khẽ khàng nói, “Đừng trách tôi,c ó trách
hãy trách cô quá tốt đẹp để người khác ghen ghét, trách ông trời không
cho cô sống lâu hơn….”
Đặt Yên Lam cẩn thận nằm xuống, Tô Anh
một tay bịt mũi, một tay vặn mở khóa van gas, chỉ trong giây lát khắp
nơi đều tràn ngập loại khí có thể làm người ta ngạt thở này.
Tập đoàn Khải Phong.
Cận Thế Phong đang chủ trì một hội nghị vô cùng quan trọng, nghe các
quản lý báo cáo tình hình kinh tế trong tháng này, hai bàn tay tự nhiên
đan vào nhau đặt trên mặt bàn. Đột nhiên trái tim co rút một trận dữ
dội, như bị một bàn tay vô hình bóp chặt, không thể hô hấp, sắc mặt trở
nên tái nhợt.
Cảm giác lo lắng sốt ruột trong lòng càng lúc
càng mãnh liệt,anh cảm thấy không thể tiếp tục cuộc họp này thêm một
giây phút nào nữa. Anh muốn đi tìm Lam Lam của anh. Đến lúc Cận Thế
Phong đứng dậy chuẩn bị tuyên bố kết thúc hội nghị, Kỷ Tồn Viễn sắc mặt
trắng bệch hoảng hốt chạy từ cửa vào, kích động giữ chặt lấy Cận Thế
Phong.
“Dừng lại, Kỷ Tồn Viễn, anh đang làm cái gì vậy?” Cận
Thế Phong kinh ngạc nhìn Kỷ Tồn Viễn đang đứng thở hổn hển trước mặt
anh. Anh ta là trợ thủ đắc lực nhất anh từng có, gặp nguy không loạn.
Vậy mà bây giờ…
“Chủ tịch… tiểu Lam, cô ấy….Tiểu Lam…” Kỷ Tồn Viễn khẩn trương nói không ra hơi, câu cú lộn xộn.
“Cái gì???” Nghe Kỷ Tồn Viễn nhắc đến Yên Lam, Cận Thế Phong gắt gao
túm lấy cổ áo Kỷ Tồn Viễn, “Anh nói cái gì? Lam Lam làm sao? Cô ấy làm
sao?”
“Đợi đã,chủ tịch, tôi còn chưa nói xong….Cậu có biết Lam
Lam ở bệnh viện nào không mà tìm???” Vừa nói, anh vừa đuổi theo Cận Thế
Phong đã sớm không thấy bóng đâu.
Vừa chạy đến thang máy, nghe
được lời nói của Kỷ Tồn Viễn, Cận Thế Phong đột ngột đứng lại, quay đầu
nhìn chằm chằm Kỷ Tồn Viễn đang chạy tới, lắp bắp hỏi, “Tồn Viễn, bệnh
viện? Bệnh viện cái gì? Anh nói mau cho tôi!” Câu cuối dường như là quá
sức kích động mà hét lên.
Đường lớn, xe cộ đang nối đuôi nhau đi có trật tự,bỗng nhiên có một chiếc xe chạy như bay đến làm cho rối loạn.
Chiếc xe thể thao cứ nhằm hướng bệnh viện mà lao vun vút, tốc độ lên tới cực hạn nhưng vì đang là giờ cao điểm, xe cộ đông đúc chật chội, người
đang cầm lái dường như đã mất hết kiên nhẫn.
Cận Thế Phong điên cuồng nhấn ga, phóng thẳng lên phía trước, không thể tránh khỏi va chạm với các xe phía trước. Tiếng phanh xe, tiếng cọ xát, lại cả tiếng mắng
chửi tên tài xế nào đó có mắt như mù, gây ra một cảnh hỗn loạn trên
đường.
Cận Thế Phong bỏ qua hết thảy, trong trí óc anh bây giờ
chỉ còn lại hình ảnh của Lam Lam. Anh tâm tâm niệm niệm mong cô có thể
bình an vô sự. Trước giờ anh không hề tin tưởng vào ông trời, nhưng
trong lúc bấn loạn này, Cận Thế Phong khẩn cầu ông hãy phù hộ Lam Lam,
cứu lấy Lam Lam của anh.